Mộc Du Dương thở dài nặng nề rồi nói: “Anh xin lỗi, anh thật sự không làm được, xin lỗi.” 

Dứt lời, anh bước ra khỏi phòng, để lại An Ly thẫn thờ ngồi lại đó. 

Cửa phòng đóng lại, An Ly liền lập tức khóc nức nở. Cô thật sự không hiểu, Phương Tiểu Ngư rốt cuộc tốt đến đâu mà có thể khiến Mộc Du Dương vì cô ta mà không màng bất kì sự cám dỗ nào như thế? 

Đêm qua, khi Mộc Du Dương đè lên người cô, cô tưởng mình đã sắp thành công rồi. 

Nhưng cô không ngờ, chỉ ngay sau đó, Mộc Du Dương lại lật người cô lại, anh nằm trên giường mơ màng, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Không được, không được… không thể làm thế… cô không phải cô ấy…” 

Cho dù cô từ bỏ cả lòng tự trọng của mình, giả làm Phương Tiểu Ngư thì anh vẫn có thể nhận ra ngay. 

Thế nên, anh thà chấp nhận sự giày vò khó chịu còn hơn là đón nhận sự ấm áp từ cô. 

An Ly cứ thế nhìn Mộc Du Dương vật vã trên giường.

Thuốc mà Hứa Tuấn bỏ vào cho Mộc Du Dương chính là do Tô Lạc Nhĩ cung cấp, vậy nên cô hiểu rõ dược tính của nó mạnh đến mức nào. 

Nhưng Mộc Du Dương cứ thế chịu giày vò suốt cả một đêm. Cho đến khi trời gần sáng, thuốc đã tan đi rồi thì anh mới từ từ ngủ thiếp đi. 

An Ly ngay lúc ấy nhận được cuộc gọi từ Tô Lạc Nhĩ, bà ta hỏi cô có thành công không. 

Khi biết An Ly vẫn chưa đạt được mục đích mà họ mong muốn, Tô Lạc Nhĩ rất tức giận, nhưng rồi lập tức nghĩ ra một cách giải quyết. 

An Ly làm theo lời Tô Lạc Nhĩ dặn, thay một bộ áo ngủ, còn rạch ngón tay rồi vẩy máu lên giường, ngụy tạo ra cảnh tượng đã cùng Mộc Du Dương mây mưa. 

Rõ ràng việc ấy đã thành công, Mộc Du Dương không hề mảy may nghi ngờ. 

Bây giờ thì cô phải lợi dụng thật tốt việc này. 

Rồi sẽ có một ngày, Mộc Du Dương sẽ quay về bên cạnh cô. 

Khi Mộc Du Dương lê thân mệt mỏi về đến nhà thì trông thấy cửa chỉ khép hờ. Anh lập tức giật mình, lẽ nào Phương Tiểu Ngư đã chờ anh suốt đêm sao? 

Anh liền đẩy cửa chạy thẳng lên phòng ngủ trên lầu. 

Cô không có trong phòng ngủ, anh lại chạy vào phòng sách, cô cũng không có ở đó. Anh chạy vào phòng Lạc Bảo Nhi, cũng không trông thấy cô đâu. 

Anh có hơi hốt hoảng, liền gọi điện cho quản gia, lúc này mới được quản gia báo là cả nhà đã ra ngoài tìm anh. 

Cả đêm hôm qua anh không về, cả quản gia và Phương Tiểu Ngư đều lo sốt vó. Họ gọi điện cho anh không được liền gọi cho Lục Trạch, nhưng Lục Trạch cũng không biết anh đã đi đâu. 

Phương Tiểu Ngư liền cùng quản gia ra ngoài tìm anh cả đêm, Lạc Bảo Nhi cũng đòi theo, nói là không tìm được bố thì sẽ không ngủ. 

Quản gia đỗ xe lại trước cổng nhà họ Mộc, Phương Tiểu Ngư bước xuống xe. Khuôn mặt cô rất mệt mỏi, trên tay bế Lạc Bảo Nhi đang tựa đầu vào vai cô ngủ. 

Khi bước ngang qua chỗ Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ của Lạc Bảo Nhi, đặt cậu xuống giường rồi đóng cửa bước ra ngoài. 

Lúc này Mộc Du Dương mới tìm được cơ hội mở miệng.

“Anh xin lỗi, Tiểu Ngư, em nghe anh giải…” 

“Giải thích gì nữa? Giải thích việc anh cả đêm không về mà không gọi một cuộc điện thoại nào sao? Anh có biết mọi người lo cho anh thế nào không? Anh có biết anh làm thế thì mọi người buồn thế nào không?” 

Phương Tiểu Ngư gào lên, hai mắt bắt đầu ngân ngấn lệ.

“Anh…” Mộc Du Dương không biết phải nói gì nữa, ban đầu anh vốn định kể hết mọi chuyện tối qua cho Phương Tiểu Ngư, anh không muốn giấu giếm cô, chỉ mong cầu xin sự tha thứ từ cô. 

Nhưng giờ đây, nhìn dáng vẻ đau lòng này của Phương Tiểu Ngư, anh lại chợt nuốt đi những lời định nói. 

Chờ sau này có cơ hội rồi nói với cô vậy. 

Bây giờ anh không muốn làm cô buồn thêm nữa. 

“Anh xin lỗi, Tiểu Ngư.” Mộc Du Dương vừa nói vừa đưa tay định ôm lấy cô, nhưng bị cô né tránh, “Tiểu Ngư, em nghe anh giải thích được không? Đêm qua anh có cuộc hẹn gấp đi gặp một người, bởi vì hắn ta nói có một tài liệu quan trọng và một tấm ảnh muốn giao cho anh. Nhưng không ngờ khi đến nơi thì hắn ta lại bỏ thuốc vào trong rượu của anh…” 

“Bỏ thuốc?” Phương Tiểu Ngư nín khóc, kinh ngạc hỏi.

“Phải, hắn đã bỏ thuốc. Sau đó anh cố gắng rời khỏi nơi đó, vừa hay gặp được một người bạn, anh đã nhờ người bạn đó đưa anh đến khách sạn, cho nên mới ngủ lại khách sạn một đêm. Anh xin lỗi, tối qua anh thật sự đã không thể về nhà được…” 

Phương Tiểu Ngư nhìn ánh mắt và tinh thần mệt mỏi của Mộc Du Dương, hiểu rõ điều anh nói là thật, trong lòng lập tức tiêu tan cơn giận, thay vào đó là một sự lo lắng.

“Thế bây giờ anh cảm thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Vừa nói cô vừa chủ động nắm lấy tay anh rồi hỏi tiếp: “Sao anh lại bất cẩn như thế? Lỡ như người ta bỏ thuốc độc thì có phải là anh đã chết ở đó rồi không?” 

Câu hỏi này nghe có vẻ gì đó không ổn, Mộc Du Dương liền cau mày nói: “Giờ anh đã khỏe nhiều rồi, chỉ là khó chịu cả một đêm nên bây giờ có hơi mệt thôi. Anh nhất thời sơ suất nên mới bị như thế. Mà hơn nữa, nếu anh mà chết rồi thì em và Lạc Bảo Nhi phải làm sao? Em yên tâm, sau này anh sẽ không bị trúng kế của kẻ khác như vậy nữa.” 

Còn về tên Hứa Tuấn đã bày mưu anh hôm qua, sau này sẽ phải gặp hậu quả ra sao thì ngay cả bản thân anh ta cũng sẽ không ngờ tới. 

Mộc Du Dương đưa tay ôm lấy Phương Tiểu Ngư, nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi khẽ nói: “Cả đêm không ngủ chắc em cũng mệt lắm rồi đúng không? Chúng ta vào ngủ bù đi, những chuyện khác đợi sau khi thức dậy rồi hẵng nói.”

Phương Tiểu Ngư ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng anh bước vào phòng ngủ. 

Đêm qua không chỉ anh không ngủ ngon mà cả cô cũng đã ra ngoài tìm anh cả đêm không ngủ. 

Khi thức dậy thì đã là buổi tối. Phương Tiểu Ngư mở mắt ra, phát hiện Mộc Du Dương đã không còn nằm bên cạnh mình nữa, không biết đã đi đâu. 

Cô liền ngồi dậy thay quần áo bước xuống lầu, lúc này mới thấy anh đang ngồi trong phòng khách, tay cầm một quyển tạp chí chăm chú đọc. 

Phương Tiểu Ngư cứ cảm thấy có điều gì đó bất ổn, nhưng không nói ra được là bất ổn ở đâu, chỉ luôn có một cảm giác rằng Mộc Du Dương có chuyện gì đó đang giấu cô. 

Thấy cô đi xuống, Mộc Du Dương liền mỉm cười bảo cô ngồi cạnh mình. 

Phương Tiểu Ngư nhìn kĩ lại mới phát hiện ra quyển tạp chí anh đang xem là một quyển tạp chí thời trang. 

Mà bộ quần áo người mẫu trên trang bìa tạp chí ấy đang mặc lại chính là bộ váy do chính tay cô thiết kế. 

“Tiểu Ngư của anh đúng là tài ba.” Mộc Du Dương khẽ nói rồi hôn lên má cô giống như khen thưởng. 

Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng quay mặt đi, “Anh để ý một chút, đây là phòng khách đấy, ngộ nhỡ Lạc Bảo Nhi trông thấy thì làm thế nào?” 

Mộc Du Dương khẽ nói: “Bố mẹ yêu thương nhau rất có lợi cho sự trưởng thành của con cái, chuyện này lẽ nào em không biết sao?” 

Vừa nói anh vừa nở nụ cười gian xảo rồi kéo cô lại gần mình, xem ra đang định hôn lên môi cô. 

“Bố ơi, mẹ ơi, bố mẹ đang làm gì thế?” 

Một giọng nói đáng yêu vang lên sau lưng họ, Phương Tiểu Ngư lập tức đẩy Mộc Du Dương ra, mặt đỏ bừng nói: “Không… không làm gì cả, bố và mẹ đang xem sách thôi!”

“Xem sách gì thế ạ? Lạc Bảo Nhi cũng muốn xem!” Nói xong, Lạc Bảo Nhi tung tăng chạy đến ngồi phịch xuống giữa hai người họ rồi cầm quyển tạp chí lên xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play