An Ly có vẻ bị giật mình, khẽ hỏi: “Du… Du Dương… anh làm gì thế?”
Mộc Du Dương bây giờ đang hoa mày chóng mặt, toàn thân nóng bừng, cổ họng khô khốc. Anh rất mong Phương Tiểu Ngư có thể ở bên cạnh mình, có thế thì anh mới có thể ôm lấy cô mà hạ hỏa.
Anh bị suy nghĩ ấy của mình làm cho hoảng sợ, liền tỉnh ra ít nhiều. Anh mau chóng buông tay An Ly, nhưng chỉ một lát sau, cảm giác khó chịu ấy lại dâng lên.
Bây giờ không phải lúc tỏ ra mạnh mẽ nữa, Mộc Du Dương nói thẳng với An Ly: “Có thể… có thể phiền cô đưa tôi về nhà không?”
An Ly gật đầu, không nói gì nữa mà dìu anh lên xe của mình.
Tô Lạc Nhĩ nhìn theo bóng dáng của hai người họ, trên môi chợt thoáng nở một nụ cười không dễ nhận ra.
Ngồi lên xe bên cạnh An Ly, Mộc Du Dương cứ liên tục quằn quại. Lúc này đây anh thật sự thấy rất khó chịu, sắp sửa không chịu đựng nổi nữa rồi.
Trong cơn mơ màng, anh vẫn cảm nhận được đây dường như không phải đường về nhà, anh mơ hồ hỏi: “An… An Ly… cô… cô đang… đi đâu đấy?”
An Ly nhìn Mộc Du Dương đang sắp bất tỉnh bên cạnh mình, không trả lời câu hỏi của anh.
Em xin lỗi… em xin lỗi…
Cô cứ lặp đi lặp lại ba chữ ấy trong đầu mình. Cô hoàn toàn không ngờ có ngày mình lại dùng thủ đoạn này để có được anh.
Nhưng rõ ràng ngay từ đầu, anh ấy thuộc về mình cơ mà! Là mình đã gặp anh ấy trước, là mình và anh ấy đã yêu nhau trước! Tại sao đến cuối cùng người anh ấy chọn lại là Phương Tiểu Ngư chứ?
Cô không muốn kiềm chế bản thân nữa, cô phải buông thả, chỉ một lần này thôi! Lần này cô sẽ không từ bỏ nữa! Cô phải dùng cách của chính bản thân mình để đoạt lại anh, cho dù cách ấy có hơi cực đoan, nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa!
Cô đặt phòng khách sạn rồi dìu Mộc Du Dương vào.
Mộc Du Dương vẫn cứ liên tục lẩm bẩm, nhưng cái tên mà anh gọi không phải là tên cô mà là Phương Tiểu Ngư.
Là cô ta… lại là cô ta…
Trong lòng An Ly bừng lên một cảm giác căm hận. Tại sao, tại sao luôn là Phương Tiểu Ngư? Tại sao cô ta lại có thể khiến Mộc Du Dương có thể yêu cô ta đến chết đi sống lại như thế?
Nghĩ đến đó, một chút lí trí còn sót lại trong đầu An Ly lúc này hoàn toàn mất hẳn.
Đêm nay, cô phải có được anh!
Cô dìu anh lên giường rồi đưa tay cởi nút áo của anh, nhưng ngày khoảnh khắc bàn tay chạm vào áo thì liền bị anh chộp lấy.
An Ly giật mình, lập tức muốn rụt tay ra.
Mộc Du Dương đột nhiên ngẩng đầu dậy, mở to mắt nhìn cô nói lớn: “Cô làm gì thế?”
An Ly thừa nhận, lúc này trong lòng cô hoảng sợ vô cùng, cô lắp bắp đáp: “Em… em… em chỉ là muốn giúp anh cởi áo khoác, như thế anh sẽ dễ ngủ hơn…”
Mộc Du Dương chợt ngả đầu ra gối, lúc này anh đã gần như mất ý thức.
Trong lòng anh lúc này chỉ mong Phương Tiểu Ngư có thể ở bên cạnh mình, để anh có thể ôm lấy cô, hạ đi ngọn lửa trong lòng mình…
An Ly thấy Mộc Du Dương có vẻ đã hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, sau đó lại tự cười mỉa mai.
Nhưng rồi cô không nghĩ nhiều nữa, đưa tay cởi áo khoác của anh ra, rồi lại lần lượt cởi tiếp cà vạt, áo sơ mi…
Nhìn bộ ngực săn chắc của anh, An Ly cảm thấy tim mình đập dữ dội. Trước đây, cô từng có thể nằm lên bộ ngực này, tận hưởng sự ấm áp, nhưng giờ đây thì lại chỉ có thể dùng cách này để sở hữu anh…
Cô lấy hết can đảm, hít một hơi bước lên giường, ngồi đè lên người anh.
Ý thức của Mộc Du Dương đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên Phương Tiểu Ngư.
Đột nhiên anh cảm thấy có một cơ thể mềm mại ngồi lên người mình, cảm giác nóng bừng lập tức giảm đi, nhưng dục vọng trong người lại bừng lên mãnh liệt.
Anh ngẩng đầu dậy, cố gắng nhìn rõ mặt người ấy.
An Ly?
Không, cô ấy là Phương Tiểu Ngư, là Tiểu Ngư của mình…
An Ly cười đau khổ, hiểu rõ Mộc Du Dương đã nhìn nhầm cô thành Phương Tiểu Ngư, thế nên mới xoay người đè cô xuống.
Thôi vậy, chỉ cần đạt được mục đích thì làm Phương Tiểu Ngư một lần cũng có sá gì…
Hôm sau, Mộc Du Dương mơ màng tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh từ từ mở mắt, ánh nắng chói chang làm anh khó chịu.
Anh phát hiện mình không phải đang nằm trên chiếc giường quen thuộc ở nhà, ở đây giống như một căn phòng khách sạn hơn.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất chính là có một người đang nằm cạnh anh.
Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Du Dương cố gắng suy nghĩ, muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm qua.
Anh đã nhớ lại, tối qua mình đi gặp Hứa Tuấn, sau đó Hứa Tuấn đã bỏ thuốc vào rượu của anh, anh lảo đảo bước ra ngoài nhà hàng thì tình cờ gặp An Ly.
Chính anh đã nhờ An Ly đưa mình về nhà, nhưng bây giờ sao anh lại nằm trong khách sạn?
Nói như thế thì người đang nằm cạnh anh lẽ nào là…
Mộc Du Dương giật mình, vội vàng giở tấm chăn mà người ấy đang đắp ra, ngay sau đó lập tức sững sờ.
Quả nhiên là An Ly!
Mộc Du Dương cảm thấy như đất trời sụp đổ.
Anh liền nghĩ ngay đến Phương Tiểu Ngư, anh đã có lỗi với cô rồi!
An Ly bị Mộc Du Dương bất ngờ giật chăn ra nên tỉnh dậy, trên người cô chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh, bộ ngực lấp ló ẩn hiện khiến Mộc Du Dương cau mày.
Anh cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, đứng dậy mặc quần áo.
Mặc xong quần áo, anh bước đến bên cửa sổ, nhìn An Ly đang quấn chăn co ro bên mép giường, trong lòng chợt cảm thấy khó xử.
“Anh xin lỗi.” Mộc Du Dương khẽ nói.
Câu xin lỗi này là nói với An Ly, nhưng anh càng muốn nói với Phương Tiểu Ngư hơn.
“Không phải lỗi của anh… Là do tối qua anh uống say quá…” An Ly khẽ đáp.
Mộc Du Dương nhíu mày nói: “Anh bị người ta bỏ thuốc, chúng ta sao lại đến đây? Không phải anh bảo em đưa anh về nhà sao?”
Vẻ mặt An Ly đầy uất ức, rơm rớm nước mắt nói: “Nhưng tối qua anh thật sự quá mệt, nhìn dáng vẻ của anh như thế, em rất đau lòng, em nghĩ anh sẽ không cầm cự được đến lúc về đến nhà nên mới muốn tìm một khách sạn gần đó cho anh nghỉ ngơi… Nhưng mà, nhưng mà… không ngờ… hu hu…”
Dáng vẻ hiện tại của cô hệt như một người vừa bị cưỡng bức.
Mộc Du Dương tin lời cô, bởi cô đóng kịch quá đạt, bất kì người đàn ông nào trông thấy cũng cảm thấy đau lòng.
Rồi anh bất giác liếc nhìn lên tấm ra giường màu trắng, trên đó còn vương lại một ít vệt đỏ…
“Đêm qua anh đã bức ép em sao?” Mộc Du Dương phiền não hỏi.
An Ly không trả lời câu hỏi này, nhưng thái độ uất ức của cô đã nói lên tất cả.
“Anh xin lỗi, anh không thể chịu trách nhiệm với em được, nhưng anh sẽ bù đắp cho em!” Mộc Du Dương khẽ nói.
“Em không cần bù đắp! Du Dương, em không cần sự bù đắp gì của anh cả! Em chỉ muốn được ở bên anh thôi!” An Ly vừa nói vừa khóc.
“Nhưng anh không làm được.” Mộc Du Dương nhìn dáng vẻ gào khóc của cô, vừa khó chịu lại vừa bất lực, “Anh đã có vợ có con rồi, em cũng biết đấy!”
An Ly lại gào lên: “Nhưng em không quan tâm! Chỉ cần được ở bên anh, cho dù có bị người ta mắng nhiếc là kẻ thứ ba, cho dù chỉ là tình nhân của anh thôi thì em cũng không quan tâm! Em chỉ muốn được ở bên anh! Chỉ cần được ở bên anh thì chuyện gì em cũng bằng lòng làm!”