Mộc Du Dương trước nay chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình vô dụng thế này. Bây giờ đã qua năm ngày rồi mà anh vẫn chưa tìm được một chút tung tích gì của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Anh đã năm ngày năm đêm không hề chợp mắt, cả người trở nên phờ phạc, lâu lâu không cầm cự được, anh chỉ nhắm mắt khoảng một tiếng trên linh đường, nhưng chẳng bao lâu lại tỉnh dậy.
Đã năm ngày trôi qua rồi, Mộc lão gia đến lúc phải hạ táng.
Ngày hạ táng, trời đổ cơn mưa, bầu trời tối sầm, mây đen vần vũ.
Tiếng sấm vang rền nghe như ai oán, Mộc Du Dương đứng trước mộ phần, nhìn quan tài của của Mộc lão gia từ từ được đặt xuống, trái tim cũng như tê liệt đi.
Về đến linh đường, Mộc Du Dương chợt phát hiện có hai vị khách không mời mà tới.
Chính là Mộc Thừa Kế và Lê Thanh mà anh đã khổ sở tìm kiếm suốt năm ngày!
Anh đã tìm họ nhiều ngày như thế mà không thấy bóng dáng đâu. Bây giờ họ lại chủ động xuất hiện sao?
Mộc Du Dương lập tức ra lệnh cho vệ sĩ bắt giữ họ lại, nhưng không ngờ họ cũng dẫn theo vệ sĩ đến.
Hai bên gườm gườm nhìn nhau.
Mộc Du Dương gầm lên: “Đây là linh đường của ông nội! Các người muốn làm loạn long trời lở đất sao?”
Mộc Thừa Kế nghiêm mặt nói: “Không phải chúng tôi muốn làm long trời lở đất, mà là Mộc Du Dương cậu bất nghĩa trước!”
Mộc Du Dương trừng mắt nhìn họ, ánh mắt ấy thật đáng sợ biết bao.
Anh không kiềm được nữa mà quát lên: “Tôi cho các người thời gian một phút cút khỏi đây!”
Cho dù ra sao thì cũng không thể làm náo loạn ở đây được, trước tiên cứ đuổi họ đi trước rồi bắt họ cũng không muộn.
Lê Thanh dương dương tự đắc bước lên phía trước nói: “Mộc Du Dương, bây giờ cậu tưởng mình vẫn còn là đại thiếu gia nhà họ Mộc sao?”
Vừa nói xong thì một người đàn ông trông có vẻ là luật sư từ phía sau lưng bà ta bước lên.
“Mộc Du Dương, cậu có biết lão gia đã lập di chúc không? Cậu có biết di chúc của lão gia ra sao không? Hôm nay chúng ta sẽ xem thử, gia sản to lớn của nhà họ Mộc này rốt cuộc có phải là của cậu không!”
Lê Thanh nói rất chắc chắn, hệt như Mộc lão gia sẽ để lại toàn bộ gia sản cho bà ta vậy.
Luật sư rút một túi hồ sơ, lấy di chúc trong đó ra bắt đầu đọc.
Sau khi luật sư đọc xong, Mộc Du Dương lập tức sững sờ.
Trong di chúc nói, Mộc lão gia quyết định giao lại chức chủ tịch hội đồng quản trị Thịnh Thế Mộc Thiên cho cháu thứ của nhà họ Mộc là Mộc Tuấn Nghiêu, đồng thời anh cũng sẽ được thừa hưởng hết toàn bộ cổ phần của chủ tịch.
Cũng có nghĩa là, từ nay về sau, chủ tịch hội đồng quản trị của Thịnh Thế Mộc Thiên sẽ không phải là Mộc Du Dương nữa mà là Mộc Tuấn Nghiêu.
Mộc Du Dương ngẩn người đứng ngây tại chỗ, anh không dám tin mọi chuyện là sự thật.
Đây chắc chắn không phải sự thật!
Anh liền xông lên, nắm lấy cổ áo luật sư hùng hổ hỏi: “Anh có biết tội làm giả di chúc sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự không?”
Quản gia bước đến kéo Mộc Du Dương ra rồi nhẹ nhàng nói với anh: “Đại thiếu gia, trước tiên đừng manh động, chúng ta giải quyết việc quan trọng trước đã, tìm được Tiểu Ngư với Lạc Bảo Nhi rồi hẵng xử lí chuyện này!”
Mộc Du Dương lúc này mới bình tĩnh lại, anh liếc nhìn Lê Thanh hỏi: “Bà giấu Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đi đâu rồi? Mau giao họ lại cho tôi! Nếu họ mà có một chút tổn thương nào thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà!”
Lê Thanh lạnh lùng cười một tiếng rồi khó chịu nói: “Chà, còn tưởng mình là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên sao? Động một chút là hù dọa! Mộc Du Dương, vừa rồi e là cậu chưa nghe rõ rồi, Thịnh Thế Mộc Thiên sau này không còn là của cậu nữa! Cái chức tổng tài của cậu chờ sau khi Tuấn Nghiêu lên nắm chức rồi thì sẽ tống cổ cậu đi!”
Chủ tịch của Thịnh Thế Mộc Thiên nắm trong tay sáu mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn, cũng có nghĩa là tập đoàn này hoàn toàn phải nghe lời chủ tịch, hoàn toàn có quyền thay một tổng tài mới!
Mộc Du Dương không quan tâm lời nói khiêu khích của bà ta, giờ anh chỉ muốn biết Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi ở đâu thôi.
Nhưng anh không ngờ, Lê Thanh chỉ đắc ý nhìn anh một cái rồi dắt tay Mộc Thừa Kế rời đi.
Anh muốn đuổi theo, nhưng bị vệ sĩ ngăn lại, lần đầu tiên anh cảm nhận được thì ra mình lại bất lực thế này.
Sau khi làm xong hậu sự cho Mộc lão gia, anh cùng quản gia quay về căn nhà tân hôn của anh.
Bây giờ không thể quay về nhà họ Mộc nữa, anh không còn là chủ tịch của Thịnh Thế Mộc Thiên, không còn là người thừa kế của nhà họ Mộc, thế nên không thể quay về căn nhà ấy nữa.
Quản gia yên lặng lái xe, Mộc Du Dương rút điện thoại ra định hỏi Lục Trạch tiến độ hiện tại.
Nhưng còn chưa kịp gọi thì Lục Trạch đã gọi đến trước.
“Tổng tài, phu nhân và tiểu thiếu gia đã tìm được rồi! Hiện giờ họ đang được đưa về nhà tân hôn của anh, anh mau về đi!”
Mộc Du Dương cúp máy, bảo quản gia lái xe nhanh lên một chút.
Về đến nhà, Mộc Du Dương lập tức chạy vào, trông thấy hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chính là hai người mà anh ngày đêm lo lắng tìm kiếm suốt năm ngày qua.
Lạc Bảo Nhi ngồi co ro trong lòng Phương Tiểu Ngư, mặt đầy nước mắt, có vẻ như vẫn chưa định thần lại sau cơn hoảng sợ.
Tình trạng của Phương Tiểu Ngư cũng không khá gì hơn, mặt cô cũng đầy nước mắt chưa khô, khi Mộc Du Dương bước vào thì cô vẫn còn đang khóc.
Suốt năm ngày năm đêm qua, cô bị người ta nhốt trong một căn nhà tối om xa lạ, tay chân bị trói chặt. Lạc Bảo Nhi bị nhốt ở căn phòng bên cạnh, tình cảnh cũng giống cô.
Những ngày đó, Lạc Bảo Nhi ngày nào cũng khóc lóc gọi cô ở phòng bên cạnh, đến mức cổ họng khản đặc. Bản thân cô cũng rất sợ, nhưng vẫn phải liên tục an ủi con trai.
Cô nói với cậu đừng sợ, chú Mộc nhất định sẽ cứu họ ra!
Nhưng đã năm ngày mà Mộc Du Dương vẫn không tìm thấy họ.
Cho đến tận hôm nay, Phương Tiểu Ngư bắt đầu cảm thấy mất hết hi vọng, cô thậm chí còn nghĩ có khi mình sẽ chết ở nơi ấy.
Vào lúc cô tuyệt vọng thì cửa chợt mở ra, người bước vào chính là vệ sĩ đã đưa cơm cho họ mấy ngày nay. Vệ sĩ cởi trói cho hai mẹ con cô, tháo khăn bịt mắt ra, lái xe chở họ đi một đoạn đường dài rồi ném họ ngay trước cổng Thịnh Thế Mộc Thiên, sau đó bỏ đi.
Lục Trạch đã phát hiện ra họ, đưa họ về nhà.
Mộc Du Dương bước đến đau lòng ôm lấy hai mẹ con, khẽ nói: “Anh xin lỗi, là anh vô dụng… Anh xin lỗi…”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, cô hiểu rõ nỗi khổ của anh, anh không phải siêu nhân, cũng có lúc không làm được gì.
Chỉ là cô không thể tin rằng, trong năm ngày cô bị giam cầm ấy thì Mộc lão gia đã không còn nữa.
Cô nghẹn ngào hỏi: “Du Dương, ông nội… thật sự không còn nữa sao?”
Mộc Du Dương khẽ thở dài đáp: “Ừ… Anh xin lỗi, Tiểu Ngư, anh định đưa em đi gặp ông lần cuối, nhưng lại không tìm được em…”
Trong lòng anh tràn ngập sự tự trách, giọng nói đầy bất lực.
Anh đã rất cố gắng nhưng vẫn không làm được.
Trước đây, anh luôn cảm thấy trên đời này không có việc gì là anh không làm được.
Nhưng bây giờ thì anh đã hiểu, làm người cũng có lúc vô dụng, đầu dù ngẩng cao đến đâu cũng có lúc phải cúi xuống. Khi anh mất đi sự bảo vệ của ông nội thì đột nhiên cảm thấy mình dường như chẳng làm được gì nữa cả.
Trước đây anh không nghĩ nhiều như thế, chỉ cảm thấy mình đương nhiên sẽ được thừa hưởng mọi thứ do ông để lại, nhưng anh không ngờ, Lê Thanh và Mộc Thừa Kế lại đột nhiên quay về, cướp đi tất cả của anh, lại còn dùng một cách cực kì không quang minh như thế.