Phương Tiểu Ngư buộc bản thân phải bình tĩnh, nhịn xuống sự tức giận hỏi: “Bác trai, bác gái, hai bác làm gì là có ý gì? Hai bác muốn đến thì cũng nên gõ cửa chứ, xông thẳng vào thế này là sao?”
Nếu người đến đã chẳng có ý tốt gì, cô cũng không cần phải khách sáo.
Lê Thanh ngẩng cao đầu, dùng tư thế của kẻ trên cao ném một tờ giấy vào người cô. Phương Tiểu Ngư cầm giấy lên nhìn, thì ra là một tờ chứng nhận của bệnh viện.
Phương Tiểu Ngư chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cô giận đến tay không ngừng run lên: “Hai bác có ý gì đây? Cầm thứ này đến đây làm gì?”
Lê Thanh đắc ý nói: “Cũng may tôi thông minh, không thì cả nhà họ Mộc này đều bị cô lừa rồi! Phương Tiểu Ngư, Phương Thiên Lạc con trai cô không biết là con hoang từ đâu đến, bản thân cô vậy mà lại không thể có con nữa! Cô như thế gả vào nhà họ Mộc chúng tôi chính là vì tương lai có thể lấy hết gia sản nhà họ Mộc về cho mình đúng không?”
Giọng điệu bà ta cay độc, từng từ như đâm vào tim.
Bả vai Phương Tiểu Ngư không ngừng run rẩy, cô mấp máy môi nhưng không biết phải nói gì.
Mộc Thừa Kế nãy giờ sắc mặt nặng nề cũng nói: “Phương Tiểu Ngư, nếu cô có thể sinh con cho nhà họ Mộc chúng tôi thì tôi cũng không có gì để nói. Nhưng cô lại không thể có thai nữa, thế mà lại dám đưa một đứa con riêng không rõ lai lịch đến nhà họ Mộc chúng tôi? Mục đích của cô vẫn chưa rõ ràng sao?”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy bây giờ có trăm miệng cũng khó cãi, cô biết giờ cô nói gì cũng sai. Cô cầm điện thoại lên định gọi cho Mộc Du Dương.
Lê Thanh phát hiện thấy nên xông thẳng lên giật lấy điện thoại.
Phương Tiểu Ngư ngớ ra đôi chút, sau đó lập tức xông lên với ý muốn giành điện thoại lại.
Ai ngờ đâu điện thoại bị Lê Thanh vứt thẳng ra ngoài cửa, chỉ nghe “cạch” một tiếng, điện thoại rơi xuống đất vỡ ra làm mấy mảnh.
Phương Tiểu Ngư tuyệt vọng nhìn họ. Tuy đây là nhà của cô, nhưng lúc này cô chỉ muốn mau chóng chạy trốn khỏi đây.
Lê Thanh tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của cô, lập tức ra hiệu cho vệ sĩ, sau đó vệ sĩ liền xông lên. Phương Tiểu Ngư thấy tình thế không ổn, lúc đang muốn chạy thì bị vệ sĩ dùng khăn tay bịt miệng lại. Cô chỉ giãy giụa được đôi chút, sau đó ngất đi.
Sau khi tỉnh lại, Phương Tiểu Ngư phát hiện phía trước là một màu tối đen.
Cô bị nhốt trong một căn phòng tối tăm. Cô cũng không biết hiện giờ bản thân đang ở đâu, không biết sau này sẽ có tình cảnh thế nào.
Cô đã bị Lê Thanh và Mộc Thừa Kế bắt đi rồi, vậy Lạc Bảo Nhi của cô...
Phương Tiểu Ngư không dám nghĩ tiếp, cô chỉ có thể tự an ủi mình ở trong lòng rằng hiện tại Lạc Bảo Nhi đang ở cùng Mộc lão gia nên nhất định sẽ an toàn. Nhất định không có chuyện gì đâu.
Điều cô không thể tưởng tượng được là giờ khắc này, nhà họ Mộc đang xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Mộc Du Dương vẫn còn đang ở Thịnh Thế Mộc Thiên mở cuộc họp cấp cao thì đột nhiên nhận được điện thoại của quản gia. Trong lòng anh đột nhiên “thịch” một tiếng, có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của quản gia: “Đại thiếu gia, cậu mau trở về đi! Lão gia sắp không xong rồi!”
Mộc Du Dương lập tức giải tán cuộc họp, chạy đến bãi đỗ xe lấy xe mà đi.
Lúc về đến nhà họ Mộc, mọi thứ đều đã muộn.
Mộc Du Dương đi vào cửa, nhìn thấy khuôn mặt an tĩnh của Mộc lão gia.
Mộc lão gia đã đi rồi.
Ông yên lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cả người nằm thẳng.
Trong hốc mắt dâng lên nước mắt, Mộc Du Dương gọi một tiếng “ông nội” nhưng không nhận lại được lời đáp nào.
Anh chỉ thấy như bị sét đánh, suýt thì ngã ngồi dưới đất. Anh cưỡng ép bản thân đi đến bên giường, nhẹ nắm lấy tay Mộc lão gia. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến anh không thể cầm được nước mắt.
Từng giọt nước mắt rơi xuống giường, trái tim Mộc Du Dương đau như dao cắt.
Quản gia đứng bên cạnh cũng lặng lẽ khóc, nhìn thấy Mộc Du Dương quá đau lòng, ông cũng an ủi: “Đại thiếu gia, lão gia ra đi rất thanh thản, cậu đừng khóc được không?”
Nói đến đây, ngay đến quản gia cũng không cầm được nước mắt.
Mộc Du Dương mở miệng nói từng từ: “Bác sĩ chẳng phải nói ông nội vẫn còn mấy tháng nữa sao? Tại sao bây giờ lại đột nhiên ra đi như vậy?”
Quản gia trả lời: “Đại thiếu gia có điều chưa biết, mấy tháng mà bác sĩ nói chỉ mang tính chất tham khảo. Bệnh của lão gia vô cùng nghiêm trọng, nói đi là sẽ đi. Sáng nay thức dậy, lão gia đã thấy sức khỏe suy yếu, lúc đó tôi đã cảm thấy tình hình không ổn nên lập tức gọi cho cậu, không ngờ vẫn không kịp...”
Mộc Du Dương bắt đầu thấy hối hận, tự trách mình sao cứ luôn ở mãi nhà tân hôn. Nếu anh ở nhà thì cũng không đến mức không gặp được ông nội lần cuối.
Đột nhiên, quản gia dường như nhớ ra gì đó, nói với Mộc Du Dương: “Đại thiếu gia, vừa rồi tôi gọi điện cho thiếu phu nhân nhưng điện thoại của cô ấy tắt máy, không gọi được.”
Mộc Du Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng điện thoại của Phương Tiểu Ngư hết pin. Nhưng anh vẫn quyết định về nhà mới của họ để đón cô đi gặp ông nội lần cuối.
Lúc đi đến cửa lại bị quản gia gọi lại.
“Đại thiếu gia, có chuyện này... tôi thấy mình vẫn nên nói trước với cậu một tiếng.”
Mộc Du Dương hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Quản gia trả lời: “Mấy ngày đại thiếu gia tân hôn, Thừa Kế và Lê Thanh đã dọn về nhà họ Mộc ở.”
Mộc Du Dương lập tức nổi giận, kiềm chế lửa giận mà hỏi: “Là ai cho phép vậy?”
Quản gia nói: “Là lão gia, cuối cùng lão gia vẫn không thể đoạn tuyệt được nên đã lựa chọn tha thứ.”
Vừa nói đến Mộc lão gia, Mộc Du Dương liền thấy đau lòng. Anh hỏi: “Vậy giờ họ đang ở đâu?”
Giờ quản gia mới phát hiện, hình như Lê Thanh và Mộc Thừa Kế đã ra ngoài rất lâu rồi.
“Sáng nay họ đã ra ngoài, đến giờ còn chưa về.” Quản gia trả lời, sau đó đột nhiên vỗ mạnh lên đùi: “Thôi chết! Đại thiếu gia, cũng không thấy Lạc thiếu gia đâu cả!”
Mộc Du Dương lúc này liền có cảm giác chẳng lành, anh lập tức lái xe đến nhà tân hôn của mình.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy trong nhà rất hỗn loạn, trên đất có rất nhiều dấu giày, dường như có đến mười mấy hai mươi người từng đi lại xung quanh đây.
Anh sốt ruột tìm khắp nhà nhưng không tìm thấy ai cả.
“Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!”
Mộc Du Dương gọi từng tiếng nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Đau thương, buồn bã, lo lắng, sốt ruột đủ loại cảm xúc quấn lấy anh, Mộc Du Dương cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.
Nhưng anh phải trấn tĩnh gắng gượng. Anh còn phải đi tìm Tiểu Ngư, đi tìm Lạc Bảo Nhi, còn phải chôn cất ông nội.
Anh lấy điện thoại gọi cho Lục Trạch, dặn anh ấy cử người đi tìm khắp thành phố Y, không được bỏ sót chỗ nào.
Đồng thời anh cũng gọi cho quản gia, bảo ông sắp xếp vệ sĩ đi tìm Lê Thanh và Mộc Thừa Kế.
Nhưng rất tiếc, Lê Thanh và Mộc Thừa Kế tựa như đã biến mất, chẳng có tung tích gì.
Mà Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cũng đã mất tích.