Anh hiểu rõ việc tờ di chúc chắc chắn có điều mờ ám, nhưng hiện giờ anh không muốn nghĩ gì nữa cả, chỉ muốn yên lặng ôm chặt lấy Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi, tận hưởng niềm hạnh phúc và an yên không dễ gì mà có được này.
“Hu hu hu hu hu… Chú Mộc, có phải là ông sẽ không bao giờ chơi với Lạc Bảo Nhi nữa không? Có phải là ông sẽ không bao giờ chơi cờ với Lạc Bảo Nhi nữa không? Hu hu hu…”
Lạc Bảo Nhi khóc rất thương tâm, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trẻ con chưa hiểu thế nào là chết, cậu chỉ biết từ nay về sau sẽ không bao giờ được gặp lại người ông luôn yêu thương cậu, đối xử tốt với cậu nữa rồi.
Phương Tiểu Ngư thấy lòng đau như cắt, cô nhẹ nhàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi ngoan, ông chỉ là đi đến một nơi rất xa, Lạc Bảo Nhi không nhìn thấy ông nữa, nhưng ông vẫn có thể nhìn thấy Lạc Bảo Nhi!”
Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đẫm lệ của cậu chợt sáng lên, “Mẹ ơi, thế ông đã đi đâu? Nơi rất xa ấy là bao xa?”
Phương Tiểu Ngư đứng dậy dắt tay Lạc Bảo Nhi bước ra ngoài sân.
Đêm đã khuya, bầu trời đầy sao, Phương Tiểu Ngư chỉ lên một ngôi sao trên bầu trời rồi cúi đầu dịu dàng nói: “Lạc Bảo Nhi, con có thấy ngôi sao trên trời đó không? Khi còn bé mẹ nghe người ta nói, mỗi khi có người mất đi thì trên trời sẽ có thêm một vì sao, những người rời xa chúng ta ấy sẽ hóa thành một ngôi sao trên bầu trời, ngày đêm dõi theo chúng ta!”
Lạc Bảo Nhi nghiêm túc nói: “Thế là ông đã biến thành một ngôi sao nhỏ rồi sao?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu khẳng định rồi nói tiếp: “Cho nên ông sẽ luôn quan sát Lạc Bảo Nhi trưởng thành, cùng sống vui vẻ với Lạc Bảo Nhi!”
Lạc Bảo Nhi suy nghĩ một lát rồi gật đầu, tâm trạng không còn quá buồn nữa, cậu nói với Phương Tiểu Ngư: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi có hơi buồn ngủ, con muốn đi ngủ.”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười cúi người bế Lạc Bảo Nhi lên lầu.
Lạc Bảo Nhi ngủ rồi, Phương Tiểu Ngư mới bước xuống lầu ngồi bên cạnh Mộc Du Dương.
“Du Dương, hôm đó anh không có nhà, bố của anh đã…”
Mộc Du Dương đưa ngón tay lên khẽ chặn miệng cô lại, đau lòng nói: “Em đừng nói, anh biết cả rồi. Tiểu Ngư, xin lỗi em, hôm đó anh không nên ra ngoài.”
Trùng hợp là hôm đó công ty có một việc quan trọng, cần phải mở cuộc họp cao cấp, Mộc Du Dương không thể không đi. Ai ngờ anh vừa đi khỏi thì đã xảy ra chuyện như thế.
Phương Tiểu Ngư cúi đầu, nói bằng giọng bé đến mức nghe không rõ: “Du Dương, bố và dì anh, họ đã biết chuyện của em rồi… Em xin lỗi, em không thể sinh con cho anh nữa…”
Về việc này, Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy có hơi tự ti.
Nhưng trong lòng Mộc Du Dương thì đời này không thể không có cô được. Cô đã sảy thai hai lần, đều là vì sự bất cẩn của anh gây ra, thế nên suy cho cùng thì lỗi là ở anh chứ không phải ở cô.
Anh khẽ ôm cô vào lòng dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, anh không cần biết người khác nói gì, đời này anh chỉ cần có em thôi. Anh không quan tâm em ra sao, bởi trong lòng anh em chính là người tuyệt nhất.”
Phương Tiểu Ngư vùi đầu vào lòng anh, nước mắt rơi ướt đẫm áo anh.
Mấy hôm trước, cô bị nhốt trong căn nhà tối đen, đã nhiều lần nhớ đến cái ôm ấm áp này, giờ đây, cô cuối cùng cũng đã có thể tựa vào ngực anh.
Cùng lúc này, tại một căn biệt thự khác ở thành phố Y lại diễn ra một cảnh tượng khác hẳn.
An Ly nhìn Tô Lạc Nhĩ đang rót rượu, thắc mắc hỏi: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại thả Phương Tiểu Ngư và con trai cô ta vậy?”
Tô Lạc Nhĩ rót rượu vang ra li, khẽ nhấp môi, nhếch mép nở nụ cười rồi nhẹ nhàng nói: “Đối tượng báo thù của chúng ta là nhà họ Mộc chứ không phải Phương Tiểu Ngư. Bây giờ Mộc Du Dương đã thất thế rồi, Thịnh Thế Mộc Thiên đã không còn là của cậu ta nữa, cho nên Phương Tiểu Ngư bây giờ đã hoàn toàn là một người không đáng quan tâm.”
Nói xong, bà ta bước đến ngồi xuống sô pha, sau đó nói tiếp: “Chúng ta nên bớt hành động lại, vì dù gì hiện giờ cũng chưa đến bước cuối cùng. Nếu Phương Tiểu Ngư cứ dây dưa dính vào chuyện này thì Mộc Du Dương nhất định sẽ liều chết đến cùng, cho nên thả cô ta đi là một việc nên làm.”
An Ly cầm li rượu trong tay cạn sạch, vẻ mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng sau đó lại biến thành vẻ cay đắng.
Cuối cùng cô vẫn không làm gì được Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương…
Nhớ đến anh, trái tim An Ly lại quặn thắt. Khi biết Mộc Du Dương giờ đã mất đi tất cả, cô cảm thấy rất đau lòng.
Cô luôn yêu anh, thế nên không muốn anh phải chịu nỗi khổ như hiện giờ, nhưng cô thật sự không cách nào giúp anh thoát khỏi nỗi khổ này.
Bởi vì cô cũng chỉ là một con cờ của mẹ mình mà thôi.
Tô Lạc Nhĩ đặt li rượu trong tay xuống rồi đứng dậy bước lên lầu.
Bà ta vào phòng ngủ, mở chiếc hộp ra rồi khẽ cầm bức ảnh trong hộp lên, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng nữa mà chợt mang đầy nét dịu dàng.
Đôi môi bà ta khẽ run lên, nhẹ nhàng nói với bức ảnh: “Bố, mẹ, bố mẹ biết không, lão già nhà họ Mộc đã chết rồi! Ông ta thật sự đã chết rồi! Bố mẹ có biết không? Bố mẹ ở trên trời có nhìn thấy không?”
Càng nói, ánh mắt bà ta lại càng trở nên bi thương, nước mắt lập tức trào ra.
Bà ta nhớ lại những việc xảy ra từ rất lâu lúc trước, chính những việc ấy đã ảnh hưởng, làm thay đổi cuộc đời bà ta.
Tô Lạc Nhĩ vốn không phải tên của bà ta, tên thật của bà ta là Tô Tinh.
Bà ta sinh ra trong một gia đình rất hạnh phúc, bố làm kinh doanh, mẹ ở nhà làm nội trợ, ngày tháng cứ thế êm đềm trôi qua.
Cho đến sau này, bố bà ta cùng hợp tác mở công ty với hai người bạn.
Hai người bạn ấy một người tên là Mộc Phong, chính là ông nội của Mộc Du Dương, là Mộc lão gia sau này.
Người còn lại chính là Lương Đào Quốc, bố của Lương Vệ Lễ, còn công ty mà họ thành lập đã được đặt tên là Thịnh Thế Mộc Thiên.
Mộc Phong bỏ vốn ra nhiều nhất, đương nhiên trở thành chủ tịch công ty, còn bố của Tô Tinh là Tô Ức Sơn cùng với Lương Đào Quốc trở thành những cổ đông nguyên lão của Thịnh Thế Mộc Thiên.
Ở giai đoạn đầu sau khi thành lập công ty, họ đã gặp rất nhiều khó khăn vất vả, nhưng đều cũng nhau cố gắng giải quyết thành công.
Mà những việc ấy, Tô Ức Sơn có công không nhỏ, sự cố gắng mà ông bỏ ra còn nhiều hơn cả của Mộc Phong và Lương Đào Quốc.
Có thể nói, nếu không có Tô Ức Sơn thì sẽ không có Thịnh Thế Mộc Thiên ngày hôm nay.
Nhưng sau này, không lâu sau khi Thịnh Thế Mộc Thiên đạt được thành công thì Tô Ức Sơn lại chợt bị người ta hãm hại, vu cho tội biển thủ công quỹ rồi bị tống vào tù.
Ông là người cả đời thanh bạch, không chịu nổi sự sỉ nhục ấy nên đã tự sát trong tù.
Khi Lương Đào Quốc mang tro cốt của ông đưa về đến nhà thì vợ ông cũng ôm hũ tro tự tử theo chồng.
Thế là, nhà họ Tô vốn đang hạnh phúc mỹ mãn chợt tan nát. Tô Tinh vốn đang có một gia đình hoàn hảo, được bố mẹ yêu thương chợt trở thành một đứa trẻ mồ côi đáng thương không cha không mẹ.
Năm ấy, bà ta chỉ mới mười tám tuổi, đang là độ tuổi trăng tròn, thanh xuân rực rỡ lại rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, gặp biến cố lớn.
Chính những việc ấy đã khiến Tô Tinh thay đổi tâm tính.