Đồng thời lúc này, trong một biệt thự sáng đèn ở ngoại ô, Phương Tiểu Ngư đang lòng đầy kích động đợi Mộc Du Dương tắm xong. 

Ai ngờ sau khi anh đi ra cũng chỉ hôn trán cô một cái rồi đi thẳng đến giường nằm xuống ngủ. 

Không thể không thừa nhận, trong lòng Phương Tiểu Ngư thấy rất thất vọng. Cô vốn cho rằng đêm nay sẽ là một đêm không biết xấu hổ, kết quả Mộc Du Dương cứ thế đi ngủ rồi? 

Trong lòng cô cảm thấy mất hứng, bĩu môi đi vào phòng tắm. 

Hôm sau, sau khi Mộc Du Dương thức dậy, đang muốn thân thiết với cô vợ nhỏ mới cưới thì bị cô đẩy ra. 

Anh cảm thấy rất oan uổng, đây lại là chuyện gì nữa? 

Đã nghiện lại còn ngại sao? 

Nghĩ vậy, Mộc Du Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười xấu xa đè lên người cô, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?” 

Phương Tiểu Ngư quay đầu sang một bên, không nhìn anh cũng không trả lời. 

Anh nhịn cười, tiếp tục nói: “Xin lỗi, tối qua anh mệt quá nên cứ thế ngủ luôn, là anh không tốt, bây giờ anh bù cho nhé, được không?” 

Phương Tiểu Ngư lập tức đỏ mặt, trong lòng cũng hết giận một nửa, bĩu môi nói: “Ai cần anh bù? Anh bù cái gì... ưm...”

Nói chưa hết câu, miệng cô đã bị chặn lại. 

Đầu lưỡi nóng bỏng của anh nhẹ nhàng luồn qua hai môi, tách ra hai răng đang ngậm chặt của cô rồi đưa vào trong quấn quýt cùng lưỡi của cô. Đôi bên quấn quýt, nhanh chóng dấy lên lửa tình. 

Hơi thở càng lúc càng nóng bỏng của anh phả vào tai cô, từng tiếng rên yêu kiều của cô kích thích thần kinh cảm giác của anh. 

Cô không tự chủ được chủ động quấn chân lên hông anh, hùa theo anh, để anh thuận lợi đem thứ nóng bỏng ấy vào sâu trong cơ thể cô. 

Cảnh xuân tràn ngập khắp phòng. 

Mộc tổng tài tân hôn, từ trên xuống dưới Thịnh Thế Mộc Thiên đều trong không khí vui mừng. 

Tháng này, Mộc Du Dương tuyên bố toàn bộ nhân viên được hưởng lương gấp đôi, xem như quà gặp mặt của phu nhân tổng tài tặng mọi người. 

Từ đó trong Thịnh Thế Mộc Thiên lan truyền một tin tức, phu nhân tổng tài đã hoàn toàn “thu phục” được tổng tài. Vừa mới kết hôn, tổng tài đã lập tức lăng xê vị thế của phu nhân trong lòng mọi người. 

… 

Trong biệt thự nhà họ Mộc, Lê Thanh đang trang điểm chuẩn bị ra ngoài. 

Sáng nay bà ta đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ một người không ngờ tới. Người đó yêu cầu bà ta và Mộc Thừa Kế cùng nhau xuất hiện để bàn chuyện lớn. 

Hai người lái xe đến khách sạn. Vừa mở cửa đã phát hiện người đó đang đợi ở kia. 

Người này không phải ai khác mà chính là tổng tài của tập đoàn S: Tô Lạc Nhĩ. 

Bên cạnh Tô Lạc Nhĩ còn có một mỹ nhân lạnh lùng, Lê Thanh nhận ra được đó chính là con gái của Tô Lạc Nhĩ, An Ly. 

Lê Thanh và Mộc Thừa Kế đi qua đó, mỉm cười chào hỏi hai mẹ con sau đó ngồi xuống đối diện họ. 

Lê Thanh mở lời trước: “Bà Tô, xin hỏi hôm nay bà tìm chúng tôi đến là muốn bàn chuyện lớn gì?” 

Bà ta có quen biết Tô Lạc Nhĩ. Trước đây ở nước ngoài, công ty của họ đã từng hợp tác với nhau. 

Nhưng đó đã là chuyện rất lâu trước đây. Bây giờ đã qua lâu vậy rồi, không ngờ Tô Lạc Nhĩ vẫn không hề thay đổi, vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế. Khí chất lắng đọng theo thời gian đã thâm nhập vào xương tủy của bà ta, khiến cả người bà ta tản phát ra một loại mị lực quyến rũ. 

Tô Lạc Nhĩ cười nói: “Không vội, chúng ta ăn cơm trước đã.” 

Sau khi ăn xong, Lê Thanh tiếp tục mở lời hỏi: “Bà Tô, bây giờ bà có thể cho chúng tôi biết là muốn bàn chuyện gì rồi chứ?” 

Tô Lạc Nhĩ gật đầu, lấy một tờ giấy A4 từ trong túi xách ra. 

Lê Thanh cầm giấy lên xem, đó là một tờ giấy chứng nhận của bệnh viện. 

Trên đó viết rất rõ ràng: Giấy chứng nhận: thành tử cung của cô Phương Tiểu Ngư quá mỏng, không thể có thai.

Đây là giấy chứng nhận của bệnh viện Mộc Khang nên tuyệt đối không thể nhầm. 

Mộc Thừa Kế và Lê Thanh đều kinh ngạc vô cùng. Họ thật sự không ngờ, Phương Thiên Lạc không phải con trai ruột của Mộc Du Dương thì cũng thôi đi, đằng này Phương Tiểu Ngư còn không thể sinh con được nữa? Nếu là vậy, gia sản sau này của nhà họ Mộc chẳng phải đều rơi vào tay người ngoài là hai mẹ con cô ta sao? 

Mộc Thừa Kế lập tức nổi giận, ông nói thẳng: “Bà Tô, tôi tin hôm nay bà bảo chúng tôi đến đây chắc không chỉ đơn giản là cho chúng tôi xem thứ này chứ?” 

Tô Lạc Nhĩ cười nhạt trả lời: “Đương nhiên không chỉ có thế. Tôi chỉ muốn hỏi, hai người thật sự có thể chấp nhận để gia sản nhà họ Mộc rơi vào tay người ngoài sao?” 

Mộc Thừa Kế trả lời: “Đương nhiên là không!” 

Tô Lạc Nhĩ hỏi tiếp: “Vậy hai người có đồng ý hợp tác với tôi không?” 

Mộc Thừa Kế gật đầu: “Nếu bà Tô có thể giúp chúng tôi đuổi hai mẹ con cô ta đi thì chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác. Chỉ là theo tôi được biết, Du Dương rất say mê người phụ nữ này, nếu chúng ta muốn đuổi cô ta đi thì có lẽ sẽ hơi khó khăn.” 

Tô Lạc Nhĩ cười nói: “Những chuyện này đều không phải vấn đề. Vấn đề là hai người có thành tâm thành ý hợp tác với chúng tôi không thôi. Nếu hai người đồng ý thì tôi sẽ có cách giúp hai người.” 

Lê Thanh tò mò hỏi: “Bà Tô, cho tôi xin phép hỏi một câu. Bà giúp chúng tôi như vậy là muốn có lợi ích gì?” 

Tô Lạc Nhĩ cười trả lời: “Lợi ích mà tôi muốn chính là sau khi hai người tiếp quản sản nghiệp nhà họ Mộc rồi có thể hợp tác lâu dài với tập đoàn S chúng tôi.” 

Cách nói này khiến Lê Thanh và Mộc Thừa Kế nhanh chóng tin tưởng. 

Tiếp sau đó, họ bắt đầu bàn bạc chi tiết chuyện hợp tác, cả quá trình bàn luận kéo dài gần một giờ đồng hồ. 

An Ly hầu như không nói lời nào chỉ yên lặng nghe họ nói chuyện. 

Sau khi Lê Thanh và Mộc Thừa Kế rời đi, cuối cùng An Ly mới nói: “Mẹ, mẹ nói mục đích của mẹ là để tập đoàn S chúng ta có thể hợp tác lâu dài với Thịnh Thế Mộc Thiên, mẹ nghĩ Lê Thanh và Mộc Thừa Kế sẽ tin cái cớ này sao?” 

Tô Lạc Nhĩ thu lại nét cười, bình tĩnh trả lời: “Loại người không có não như họ đương nhiên sẽ tin. Chúng ta đi trước một bước này, tương lai khi đối phó với họ chẳng phải dễ hơn nhiều so với đối phó với Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư sao?” 

An Ly suy nghĩ một thoáng rồi gật đầu. 

Trong một biệt thự ngoại ô thành phố Y. 

Phương Tiểu Ngư cả ngày ở trong nhà mới, làm một cô vợ mới cưới hạnh phúc vô cùng. Mỗi ngày đợi Mộc Du Dương tan làm về nhà, nấu đồ ăn ngon cho anh ăn. 

Cô thích cảm giác tự mình xuống bếp nấu cho anh ăn, thế nên đã từ chối yêu cầu thuê giúp việc của anh, thậm chí đến vệ sĩ cũng không cần. 

Cô nói hiện giờ họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường thôi, việc gì phải có nhiều người ngoài không cần thiết như vậy trong nhà. 

Bây giờ cô chỉ muốn sống trong thế giới của hai người. 

Ai biết được hôm nay, sau khi Mộc Du Dương đi làm, Phương Tiểu Ngư không thể ngờ được lại có một đám người xông vào nhà. 

Đám người này vô cùng thô bạo, trực tiếp đá tung cửa trước rồi xông vào. Phương Tiểu Ngư sốt ruột, vừa tiến lên phía trước xem là ai vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát. 

Giờ cô mới phát hiện, dẫn đầu đám người này lại chính là Lê Thanh và Mộc Thừa Kế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play