Bác sĩ tỏ ý chia buồn rồi quay người bước đi.
Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư đứng chết trân tại chỗ.
Trong phòng bệnh, Mộc lão gia vẫn còn đang hôn mê trên giường. Vừa làm phẫu thuật xong nên ông còn rất yếu, sắc mặt trắng bệch.
Phương Tiểu Ngư cứ nhìn chằm chằm vào máy đo sinh hiệu, chỉ sợ ngay giây sau đó thì đường nhịp sóng kia sẽ chuyển thành một đường thẳng.
Thảo nào Mộc lão gia lại vô duyên vô cớ mất tích một khoảng thời gian, thì ra là ông đã nhập viện. Một chuyện lớn thế này mà ông lại cứ luôn giấu Mộc Du Dương, không hề nói cho ai biết cả.
Quản gia bước vào phòng bệnh, ông vừa rồi đã về nhà lấy một ít đồ cần dùng cho Mộc lão gia.
Vừa trông thấy quản gia, Mộc Du Dương đã hỏi ngay: “Chú Lưu, từ lâu chú đã biết bệnh tình của ông rồi đúng không?”
Quản gia hơi ngẩn người, sau đó gật đầu. Ông nở nụ cười đau khổ trả lời: “Một năm trước, lão gia đột nhiên cảm thấy trong người không khỏe, thế nên tôi đã đưa ông ấy đi làm kiểm tra, kết quả kiểm tra cho thấy lão gia đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi… Nhưng lão gia nói dù gì cũng không trị được, thế nên bảo tôi không được hé răng, chờ đến lúc thì hai người tự nhiên sẽ biết thôi.”
Phương Tiểu Ngư nghiến chặt răng, cô không thể chấp nhận một tin xấu trên trời rơi xuống thế này được.
Đối với cô mà nói thì Mộc lão gia giờ đã hệt như một người thân của cô rồi. Từ sau khi cô tình cờ gặp được Mộc Du Dương đã luôn nhận được sự quan tâm của Mộc lão gia. Ân tình của ông dành cho cô, dành cho Lạc Bảo Nhi, cả đời này cô cũng không trả nổi.
Ông lão hiền từ này đã bước vào cuộc đời của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi, trở thành người thân thiết nhất của họ.
Mộc Du Dương còn đau đớn hơn cô. Từ bé anh đã mất mẹ, bố lại ra nước ngoài, anh đã được ông nội nuôi nấng.
Với anh mà nói thì ông nội chính là người thân quan trọng nhất trên đời.
Nhưng Mộc Du Dương không ngờ được rằng, một việc quan trọng thế này mà Mộc lão gia lại giấu anh suốt một năm.
Mộc lão gia nằm trên giường khẽ động đậy mí mắt, sau đó từ từ mở mắt ra.
Phương Tiểu Ngư kích động kêu lên: “Ông ơi, ông tỉnh rồi sao?”
Mộc Du Dương lập tức ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Mộc lão gia. Bây giờ anh mới phát hiện, thì ra tay của ông nội đã gầy đến mức này.
Ông lão cố gắng gượng cười, trông thấy nước mắt của Phương Tiểu Ngư thì liền đau lòng nói: “Con bé ngốc, khóc cái gì chứ?”
Phương Tiểu Ngư quỳ xuống bên cạnh giường nghẹn ngào nói: “Ông ơi, giờ ông thấy đỡ hơn chưa?”
Mộc lão gia gật đầu cười nói: “Ừ, ông đã không sao rồi, con mau nín đi.”
Khóe mắt Mộc Du Dương cũng cay cay, anh cố kiềm sự đau lòng mà hỏi: “Tại sao ông không cho con biết sớm?”
Mộc lão gia thở dài đáp: “Cho con biết để làm gì? Bác sĩ đã nói bó tay rồi, nói cho con chỉ khiến con buồn thôi! Hơn nữa lúc ấy không phải con đang gây nhau với Tiểu Ngư sao? Lúc ấy ông chỉ mong hai con mau chóng làm lành, còn những việc khác thì ông không quan tâm!”
Nói xong, Mộc lão gia hệt như lên tinh thần, nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư, sau đó lại nắm tay Mộc Du Dương rồi đặt hai bàn tay vào nhau.
Ông nheo mắt cười nói: “Sức khỏe của ông, ông hiểu rõ nhất, có lẽ ông không còn bao nhiêu thời gian nữa. Bây giờ, tâm nguyện lớn nhất của ông chính là trước khi ra đi có thể nhìn thấy hai con thành người một nhà, có thể nhìn thấy Lạc Bảo Nhi chính thức trở thành một thành viên của nhà họ Mộc!”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, đến lúc này rồi mà Mộc lão gia vẫn nghĩ cho họ.
Cô ngượng ngùng định rụt tay ra, nhưng Mộc Du Dương lại nắm tay cô thật chặt, anh nói: “Được, thưa ông, con hứa với ông.”
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Phương Tiểu Ngư trách móc: “Anh gạt ông như vậy mà được sao?”
Mộc Du Dương nhướn mày hỏi lại: “Ai bảo là anh gạt ông?”
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc: “Anh nói cái gì?”
Mộc Du Dương nắm lấy tay cô đặt vòng qua hông mình rồi dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, lấy anh đi có được không?”
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng định giật tay ra, nhưng bị anh ôm chặt lấy.
Cô nói: “Mộc Du Dương, nếu anh muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông nội thì em sẽ cùng diễn kịch với anh.”
Mộc Du Dương lập tức sa sầm nét mặt, có vẻ rất không hài lòng với câu nói của cô. Anh khẽ nói: “Anh đang nghiêm túc.”
Phương Tiểu Ngư vẫn không dám tin lắm.
Thấy cô vẫn chưa chịu tin, Mộc Du Dương liền bế cô lên đi ra xe.
Phương Tiểu Ngư liền hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Đưa em đến một nơi.”
Dứt lời, anh đặt cô ngồi vào xe.
Mộc Du Dương thậm chí còn rất dịu dàng cài dây an toàn cho cô, sau đó mới ngồi vào ghế tài xế lái xe đi.
Chiếc xe dừng lại tại một bãi cỏ thoáng đãng ngoại ô thành phố. Nơi này lúc trước, Phương Tiểu Ngư khi đi picnic đã từng đến một lần, nhưng lúc này cô phát hiện ở đây bỗng nhiên có thêm nhiều thứ khác nữa.
Trên bãi cỏ có đặt một chiếc cổng chào rất lớn, bên trên gắn đầy hoa. Dưới đất còn được trải thảm đỏ, chiếc thảm được trải thẳng về hướng một căn biệt thự to như lâu đài.
Mộc Du Dương nắm tay cô đi về phía biệt thự, khẽ đẩy cửa, trong sảnh biệt thự có đầy bong bóng đủ màu sắc, còn có rất nhiều vật trang trí vô cùng đẹp mắt.
Phương Tiểu Ngư kinh ngạc hỏi: “Mấy thứ này là gì? Anh đưa em đến đây làm gì?”
Mộc Du Dương nhoẻn miệng cười, dịu dàng đáp: “Nửa tháng trước anh đã bắt đầu lập kế hoạch cầu hôn em rồi, chỉ là do công ty đột nhiên xảy ra nhiều việc nên đã ảnh hưởng thời gian một chút. Mấy thứ trang trí trong biệt thự này vốn là định dùng trang trí ở nơi cầu hôn, nhưng tiếc là thời gian không kịp nữa.”
“Không ngờ ông lại đột nhiên xảy ra chuyện… cho nên, anh mới không muốn đợi nữa. Tiểu Ngư, lấy anh đi được không?”
Nói xong, anh rút từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo rồi quỳ một gối xuống, mở chiếc hộp ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Không hề nói quá rằng, viên kim cương khảm trên chiếc nhẫn ấy phải to bằng quả trứng chim bồ câu.
Phương Tiểu Ngư vô cùng bất ngờ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tràn ngập sự cảm động.
Thì ra anh đã chuẩn bị mọi thứ từ lâu rồi, thậm chí còn mua cả nhẫn. Anh muốn lấy cô là vì anh yêu cô chứ không phải vì muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông nội.
Vậy thì cô có yêu anh không?
Câu trả lời chắc chắn là có.
Họ đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, có cãi vã, có làm lành, vượt qua biết bao nhiêu sóng gió mới đi được đến ngày hôm nay.
Từ nay về sau, cô không bao giờ muốn buông tay anh ra nữa.
Cô rưng rưng nước mắt gật đầu, chìa bàn tay mảnh khảnh của mình ra, nhìn anh đích thân đeo nhẫn cho cô.
Trong giây phút cảm động ấy, Phương Tiểu Ngư chợt ngớ ngẩn hỏi một câu: “Sao anh mua cái nhẫn kim cương gì mà to thế? Thế này làm sao em dám đeo ra đường?”
Mộc Du Dương cảm thấy dở khóc dở cười, anh đứng dậy ôm cô vào lòng.
Cô gái của anh có lúc thông minh đến mức làm người ta kinh ngạc, có lúc lại ngốc đến mức khiến người ta cạn lời.