Mộc Thừa Kế sa sầm nét mặt nói: “Bố và dì đã làm gì chứ? Lẽ nào chúng ta yêu nhau rồi lấy nhau là sai sao?” 

Mộc Du Dươngg không muốn nghe ông ta biện minh, bèn nói thẳng: “Mộc Thừa Kế, năm xưa khi mẹ tôi còn sống, ông đã đối xử với mẹ thế nào? Ông có từng quan tâm mẹ không? Ông không hề! Bởi vì lúc ấy ông còn đang bận vụng trộm với Lê Thanh!” 

Bốp! 

Một âm thanh chát chúa vang lên, gương mặt Mộc Du Dương lập tức hằn lên dấu bàn tay. 

Mộc Thừa Kế rống lên: “Mất dạy!” 

Khi nghe thấy hai chữ “vụng trộm” thốt ra từ miệng Mộc Du Dương, Mộc Thừa Kế cảm thấy xấu hổ vô cùng. 

Bởi vì đó là sự thật, cho nên ông ta thẹn quá hóa giận, đã đánh thẳng vào mặt anh một bạt tai. 

Năm xưa, Lê Du đối xử với ông ta rất tốt, toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, cả trái tim đều dành cho ông ta, nhưng ông ta lại phụ lại bà. 

Ông ta đã yêu em vợ của mình, cũng chính là Lê Thanh, em gái ruột của Lê Du. 

Bọn họ vụng trộm ở nhà không chỉ một lần, bởi khi làm chuyện đó, ngoài cảm giác tội lỗi với vợ và con trai ra thì Mộc Thừa Kế lại còn có một cảm giác rất phấn khích.

Cho đến tận một hôm, khi họ như thường lệ lại mây mưa trong nhà thì bị cặp mắt ngây thơ của Mộc Du Dương nhìn thấy. 

Mộc Du Dương đưa tay ôm má đau điếng, chùi vết máu dính ở miệng mình rồi lạnh lùng cười nói: “Lẽ nào không phải sao? Ông có dám nói ông chưa từng vụng trộm không?” 

Hai bàn tay Mộc Thừa Kế không khỏi run lên. Bị con trai sỉ nhục như thế mà ông ta lại không thể phản bác lại, Lê Thanh đứng bên cạnh cũng xấu hổ cúi gằm mặt. 

Mộc Du Dương lạnh lùng nói tiếp: “Còn nữa, Mộc Thừa Kế, ông thật sự cho rằng tôi không biết chân tướng của vụ bắt cóc năm xưa sao? Ông thật sự cho rằng tôi không biết đám bắt cóc đó có liên hệ với ông sao?” 

Mộc Thừa Kế hệt như bị sét đánh, ngây người đứng tại chỗ. 

Nó… đã biết rồi sao? 

Nhìn gương mặt của Mộc Thừa Kế và Lê Thanh, Mộc Du Dương chỉ cảm thấy ghê tởm, anh cố kiềm ngọn lửa trong lòng mình mà nói: “Còn không mau cút đi?” 

Dứt lời, anh bước lên xe rồi phóng nhanh ra ngoài. 

Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư lập tức phát hiện ra má anh đang sưng phồng. 

Cô đau lòng lấy thuốc bôi lên cho anh, dịu dàng hỏi han anh chuyện gì đã xảy ra. Mộc Du Dương kể hết mọi việc diễn ra ở nhà xe cho cô. Phương Tiểu Ngư cũng không làm được gì, chỉ biết ở bên cạnh đau lòng cùng anh. 

Mộc lão gia đi tản bộ bên ngoài, vừa về đến cổng đã trông thấy Mộc Thừa Kế và Lê Thanh đang đứng đợi, sắc mặt ông lập tức khó chịu. 

Quản gia khẽ hỏi nhỏ vào tai ông: “Lão gia, có cần tôi đuổi họ đi không?” 

Mộc lão gia thở dài rồi chậm rãi lắc đầu. 

Quản gia nhìn bóng dáng Mộc Thừa Kế rồi cũng thở dài.

Ông có thể xem là người cùng lớn lên với Mộc Thừa Kế, tận mắt chứng kiến Mộc Thừa Kế lấy vợ sinh con, lẽ ra đã có được một gia đình hạnh phúc hoàn hảo. 

Nhưng sự đời khó lường, một người thâm tình lúc trước dần biến thành một kẻ vô tình bội bạc. 

Năm ấy Mộc Du Dương vẫn còn bé, nhưng Mộc Thừa Kế lại đến bên em vợ của mình, khiến cho gia đình vốn đang hoàn hảo ấy phải li tán, khiến cho Mộc Du Dương đáng lẽ đang có một tuổi thơ hạnh phúc thì lại phải chịu nỗi đau mà người thường khó mà chịu nổi. 

Tuy nhiên cho dù có ghét đến đâu thì trong lòng quản gia vẫn không quên được việc đã cùng lớn lên bên cạnh Mộc Thừa Kế. 

Quản gia cung kính đi sau Mộc lão gia đến trước cổng. Khi đi đến trước mặt Mộc Thừa Kế, Mộc lão gia đang định mở miệng nói thì Mộc Thừa Kế đã nói trước. 

Ông ta nói: “Bố, cho dù bố nghĩ thế nào thì lần này về nước, con và Thanh Thanh cũng sẽ không đi nữa. Cho nên cho dù bố có đồng ý hay không thì con vẫn là con trai bố, vẫn là một thành viên của nhà họ Mộc, con muốn cùng Thanh Thanh dọn về nhà, mong bố đồng ý!” 

Mộc lão gia liếc nhìn ông ta, nhưng trong mắt lúc này không còn sự chán ghét như hôm qua nữa mà đã mang một chút ấm ấp. Dù vậy ông vẫn thở dài lạnh lùng nói: “Cho dù cô cậu có nói gì thì tôi cũng không đồng ý cho cô cậu về nhà. Nếu tôi tha thứ cho cô cậu thì làm sao có thể nhìn mặt người mẹ đã khuất của Du Dương?” 

Mộc Thừa Kế cau mày, nói tiếp: “Bố, lẽ nào bố thật sự muốn cả đời này cũng không tha thứ cho bọn con sao?”

Mộc lão gia chậm rãi gật đầu rồi quay người bước vào trong sân. 

Thật ra, trong lòng Mộc lão gia đã có chút dao động. Năm xưa, khi đuổi Mộc Thừa Kế ra khỏi nhà, ông thật sự đã rất phẫn nộ. Mộc gia lại có một thành viên bội tín bội nghĩa, mà người đó lại là con trai ruột của ông, khiến ông cảm thấy không thể tha thứ được. 

Nhưng bây giờ, đã nhiều năm trôi qua rồi. Hiện giờ Mộc Thừa Kế đã quay về, từ ngay khoảnh khắc trông thấy con trai thì ông đã hiểu mình sẽ không thể kiên trì được lâu hơn nữa. 

Vừa bước vào nhà, Mộc lão gia chợt cảm thấy ngực đau dữ dội, ông cố gắng gọi quản gia vài tiếng, sau đó ngất lịm đi… 

Bên ngoài phòng cấp cứu, Mộc Du Dương sốt ruột đi qua đi lại, Phương Tiểu Ngư ngồi trên ghế cũng nhấp nhổm không yên. Lạc Bảo Nhi gối đầu lên chân mẹ, khóc thút thít. 

“Mẹ ơi, ông liệu có làm sao không? Ông sẽ không gặp chuyện gì đúng không? Hu hu hu… Mẹ ơi… Lạc Bảo Nhi không muốn ông gặp chuyện đâu, hu hu… Ông đã hứa ngày mai sẽ cùng đu võng với Lạc Bảo Nhi mà… Hu hu hu…” 

Phương Tiểu Ngư đau lòng xoa đầu con trai, dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi ngoan, đừng khóc nữa được không? Ông chắc chắn sẽ không sao đâu, bác sĩ không phải đang cứu ông hay sao? Mẹ tin chắc ông nhất định sẽ bình an vô sự, Lạc Bảo Nhi cũng tin đúng không?” 

Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu, mở to đôi mắt long lanh trả lời: “Vâng! Lạc Bảo Nhi tin lời mẹ nói!” 

Thời gian cứ nặng nề trôi qua, Lạc Bảo Nhi mệt mỏi nằm ngủ gục trên đùi Phương Tiểu Ngư. 

Phương Tiểu Ngư cũng cảm thấy buồn ngủ dữ dội, nhưng cô không dám ngủ. Cô luôn cảm thấy, chỉ cần cô còn tỉnh thì nhất định sẽ chờ được tin vui của bác sĩ. 

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang từ trong đó bước ra. 

Bác sĩ bước đến trước mặt họ, tháo khẩu trang ra, gương mặt rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng gượng cười nói với Mộc Du Dương: “Anh Mộc, lão gia hiện giờ đã không còn gặp nguy hiểm nữa. Nhưng bệnh của lão gia bình thường cần phải lưu ý nhiều hơn! Thời gian của ông không còn nhiều nữa, mọi người nên ở bên ông nhiều hơn.” 

Mộc Du Dương trợn tròn mắt, không tin được mà hỏi: “Anh nói cái gì? Bệnh gì chứ?” 

Cơn buồn ngủ của Phương Tiểu Ngư cũng liền ngay tức khắc mà biến mất, cô chăm chú nhìn bác sĩ, chờ nghe nói tiếp. 

Bác sĩ kinh ngạc nói: “Anh Mộc, anh chưa biết sao? Mộc lão gia bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối! Vào khoảng một năm trước, Mộc lão gia đã đến bệnh viện kiểm tra và bắt đầu trị liệu từ lúc ấy. Nhưng mà rất tiếc, khi phát hiện ra bệnh thì đã là giai đoạn cuối rồi, chúng tôi không thể làm được gì, xin lỗi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play