Khi hai người về đến nhà họ Mộc thì Lạc Bảo Nhi đã được bảo mẫu dỗ ngủ rồi. Mộc Du Dương nhẹ nhàng bước vào phòng, khẽ hôn lên trán Lạc Bảo Nhi. 

Mấy ngày sau đó, Phương Tiểu Ngư ngày nào cũng vào bệnh viện chăm Mộc lão gia, Lạc Bảo Nhi mỗi ngày tan học xong cũng đến bệnh viện chơi với ông. 

Lạc Bảo Nhi còn bé, chưa hiểu được quá nhiều, thấy Mộc lão gia bây giờ đã tỉnh rồi, hơn nữa sắc mặt cũng hồng hào lại thì cho rằng ông đã hoàn toàn hồi phục, tưởng rằng chẳng bao lâu nữa ông sẽ lại được về nhà, mỗi ngày chơi đùa vui vẻ với cậu. 

Mộc Du Dương dạo này lại rất bận rộn ở công ty, nhưng không phải bận rộn vì công việc mà là vì chuẩn bị cho hôn lễ. 

Lục Trạch bây giờ đã không còn là trợ lí công việc của anh nữa mà trở thành trợ lí hôn lễ, ngày nào cũng chạy ngược chạy xuôi giúp anh sắp xếp mọi thứ cho đám cưới.

Lương Vệ Lễ đã được anh điều thẳng về Thịnh Thế Mộc Thiên, nói là trong vòng nửa tháng tới phải ở lại Thịnh Thế Mộc Thiên thiết kế áo cưới cho họ. 

Lương Vệ Lễ dở khóc dở cười, bởi anh làm gì mà biết thiết kế? Nhà thiết kế giỏi nhất là Phương Tiểu Ngư bây giờ đã không đi làm nữa rồi. 

Anh đành phải sắp xếp gọi một loạt những nhà thiết kế hàng đầu của Mirandas ra để thiết kế đồ cưới cho Mộc Du Dương. 

Phương Tiểu Ngư mỗi ngày ở bệnh viện cũng rất rảnh rỗi, ngoài việc trò chuyện với Mộc lão gia ra thì chẳng có gì để làm, hơn nữa Mộc lão gia cả ngày lại dành phần lớn thời gian để ngủ, thế nên Phương Tiểu Ngư quyết định trong lúc Mộc lão gia ngủ thì sẽ tìm việc gì đó để làm. 

Cô quyết định tự thiết kế áo cưới cho mình, còn về trang phục của Mộc Du Dương thì cứ để cho Lương Vệ Lễ muốn làm gì thì làm đi. 

Nghĩ như thế, Phương Tiểu Ngư trong lòng cảm thấy rất vui. Ai bảo Mộc Du Dương trông đẹp trai như vậy, làm cô cảm thấy tự hổ thẹn không bằng, thế nên khi ở đám cưới tuyệt đối không thể để bị người khác chê là cô dâu trông xấu hơn cả chú rể. 

Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân. Phương Tiểu Ngư có thể nói là đã trút hết mười phần công lực của mình ra để thiết kế áo cưới cho mình. 

Hôm nay, Mộc lão gia nằm ngủ như thường lệ, Phương Tiểu Ngư liền lôi bản thảo đã vẽ một nửa ra định vẽ tiếp.

Đúng lúc ấy thì cửa phòng bệnh chợt có tiếng gõ. 

Cô còn chưa kịp đứng dậy thì cửa đã bị đẩy ra rồi. 

Người bước vào chính là Mộc Thừa Kế và Lê Thanh!

Phương Tiểu Ngư trông thấy họ, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc. 

Tuy cô không có chút cảm tình nào với họ, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi: “Bác trai, bác gái, hai bác đến đây làm gì?” 

Cô cố ý nói thật khẽ, sợ làm kinh động Mộc lão gia đang say ngủ. 

Mộc Thừa Kế sa sầm nét mặt nói: “Tôi đến thăm bố tôi không lẽ cũng phải báo với cô sao?” 

Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng nói: “Con không phải là có ý đó…” 

Lê Thanh đứng bên cạnh lại xởi lởi: “Tiểu Ngư, bác trai của con ăn nói trước nay đều như thế, với ai cũng vậy, con đừng để bụng nhé! Hai bác nghe nói ông bị bệnh rồi nên mới muốn đến thăm, không có ý gì đâu!” 

Giọng của Lê Thanh rất cao, hơn nữa bà ta cũng không biết chú ý âm lượng, thế nên Mộc lão gia đã bị bà ta đánh thức. 

“Tôi không cần các người đến thăm.” Mộc lão gia chống tay ngồi dậy trên giường, khó chịu nhìn hai người trước mặt mình. 

Lê Thanh liền chạy sang, ngồi phịch xuống giường cạnh ông rồi nói: “Bố, bố bị bệnh gì thế? Có nghiêm trọng không?” 

Mộc lão gia chán ngán nhìn bà ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Tôi không phải bố cô, đừng gọi tôi như vậy!” 

Lê Thanh ngượng ngùng mỉm cười rồi nói tiếp: “Bố, sao bố lại nói như thế? Thừa Kế là con trai ruột của bố, con và Thừa Kế lấy nhau đã bao nhiêu năm rồi, bố không phải bố con thì là ai chứ?” 

Mộc lão gia không muốn nói nhiều với bà ta nữa bèn quay mặt sang một bên. 

“Tiểu Ngư, gọi bảo vệ đến đây đuổi bọn chúng đi đi!”

Phương Tiểu Ngư khẽ vâng một tiếng, đang định bước ra khỏi phòng thì chợt bị Mộc Thừa Kế ngăn lại. 

“Không được đi.” 

Giọng nói lạnh như băng của Mộc Thừa Kế làm Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, cô nói: “Bác trai, bác gái, ông nội hiện giờ không muốn gặp hai bác, xin hai bác về đi!”

Mộc Thừa Kế lạnh lùng nói: “Bố có muốn gặp tôi hay không là việc của nhà họ Mộc chúng tôi, không đến lượt người ngoài như cô nhúng tay vào!” 

“Ai là người ngoài?” 

Cửa phòng bệnh lại chợt mở ra, Mộc Du Dương bước vào nhanh như tia chớp. 

“Cô ấy trước nay chưa bao giờ là người ngoài, hai người mới là người ngoài!” 

Dứt lời, anh kéo Phương Tiểu Ngư ra sau lưng, quắc mắt nhìn Mộc Thừa Kế và Lê Thanh. 

Lê Thanh thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền đứng dậy bước đến khuyên giải: “Trời ơi, Du Dương à, bố con tính tình nóng nảy, con đừng chấp nhất làm gì! Tiểu Ngư đâu có phải là người ngoài! Dì và bố đều đọc được trên tin tức rồi, con và Tiểu Ngư sắp làm đám cưới rồi đúng không? Chúc mừng các con! Sau này Tiểu Ngư là người một nhà với chúng ta rồi!” 

Phương Tiểu Ngư cảm thấy dở khóc dở cười. 

Cô hoàn toàn không quen người phụ nữ trước mặt mình, cùng lắm chỉ biết bà ta là dì của Mộc Du Dương, thế mà bà ta cứ gọi cô một tiếng Tiểu Ngư hai tiếng Tiểu Ngư ra điều thân thiết, hệt như họ đã quen mấy chục năm không bằng. 

Mộc Du Dương không muốn phí lời với họ nữa, lập tức gọi điện cho viện trưởng: “Các người làm việc kiểu gì thế? Có người lẻn vào mà cũng không biết sao?” 

Giọng của anh tuy đã cố kiềm cơn giận nhưng vẫn khiến viện trưởng Mộc Khang sợ khiếp vía. Ông ta biết rõ tính khí của Mộc Du Dương, liền vội vàng dẫn một đội bảo vệ đến phòng bệnh của Mộc lão gia. 

Đến nơi, viện trưởng vừa nhìn đã nhận ra Mộc Thừa Kế, đó không phải là con trai ruột của Mộc lão gia, bố ruột của Mộc đại tổng tài hay sao? 

Viện trưởng không hiểu gì cả, ngơ ngác hỏi: “Anh Mộc, không lẽ anh định bảo tôi đuổi ông ấy đi thật sao? Anh đang đùa có đúng không?” 

Mộc Du Dương lạnh lùng trừng mắt, viện trưởng lập tức toát mồ hôi hột. 

Ông ta liền bước đến trước mặt Mộc Thừa Kế nói: “À… ông Mộc à, đây là phòng bệnh, Mộc lão gia hiện giờ đang rất cần được tịnh dưỡng, có thể mời ông rời đi, đừng làm ồn ở đây nữa được không?” 

Mộc Thừa Kế trông thấy một đống bảo vệ thì biết mình không thể không đi, đành phải theo viện trưởng bước ra ngoài phòng bệnh. 

Viện trưởng rất lịch sự, còn tiễn ông ta ra tận cổng. 

Mộc Thừa Kế lúc này mới hỏi: “Viện trưởng, bố tôi khi nào mới được xuất viện?” 

Viện trưởng lập tức kinh ngạc: “Ông Mộc, lão gia không thể xuất viện được, ông chưa biết sao?” 

Mộc Thừa Kế cũng kinh ngạc, liền hỏi ngay: “Không thể xuất viện? Ông nói thế là sao?” 

Viện trưởng lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, không dám nói tiếp nữa, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối được lời cầu xin của Lê Thanh, đành phải nói hết cho họ: “Mộc lão gia đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thời gian của ông ấy có lẽ không còn nhiều nữa. Cho dù có điều trị ở bệnh viện thì cùng lắm cũng chỉ cầm cự được hai tháng nữa thôi…” 

Nói xong, viện trưởng thở dài rồi quay người bước đi.

Mộc Thừa Kế và Lê Thanh thì cứ đứng ngây người tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play