Phương Tiểu Ngư kinh ngạc bụm miệng. Cảnh tượng ấy đối với một đứa bé mà nói quả thật là một cú sốc rất lớn.
Thảo nào sau khi Mộc Thừa Kế kết hôn với dì là Lê Thanh thì Mộc Du Dương lại ghét họ như vậy.
Thì ra chân tướng lại tồi tệ như thế…
Cô đau lòng tựa đầu vào vai anh, sau đó nắm lấy tay anh, muốn truyền cho anh một chút hơi ấm.
Cô khẽ hỏi: “Thế mẹ anh có biết chuyện ấy không?”
Mộc Du Dương cười đau khổ một tiếng rồi lắc đầu đáp: “Mẹ không biết. Chuyện ấy anh chưa từng kể cho ai nghe cả. Nhưng anh lúc ấy cuối cùng cũng hiểu được lí do tại sao tình cảm của bố mẹ lại không tốt. Thì ra là vì ông ấy đã có người phụ nữ khác rồi, mà người phụ nữ đã phá hoại tình cảm của bố mẹ anh lại chính là dì của anh. Em thấy có nực cười không?”
Phương Tiểu Ngư càng nắm tay anh chặt hơn, tay còn lại ôm eo anh, nói bằng giọng dịu dàng: “Vậy họ có liên quan đến cái chết của mẹ anh không?”
Nghe câu hỏi này, sắc mặt Mộc Du Dương lại càng sa sầm, anh khẽ đáp: “Ban đầu anh cho rằng không có liên quan gì… Nhưng sau này khi anh bắt tay điều tra việc năm xưa thì dần dần phát hiện ra, đám người đã bắt cóc anh dường như có liên quan đến họ…”
Thì ra là thế! Thảo nào ánh mắt Mộc Du Dương nhìn bố và dì không chỉ có sự căm ghét mà còn có cả sự phẫn nộ.
“Sau này sẽ luôn có em bên anh.”
Cô nhẹ nhàng thốt ra câu ấy rồi ôm anh thật chặt.
Hóa ra anh cũng như cô, cũng có quá khứ đầy đau khổ.
Hóa ra họ lại rất giống nhau.
Có lẽ duyên phận từ lâu đã định họ sẽ gặp nhau rồi yêu nhau.
Số phận cũng biết xót thương, đã cho hai người đau khổ cuối cùng đến bên nhau, để họ càng trân trọng nhau hơn, càng hiểu cách yêu thương người kia hơn.
Tại cao ốc Thịnh Thế Mộc Thiên, thành phố Y.
Hôm nay có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng Mộc Du Dương lại đến muộn. Chuyện này cũng không thể trách anh được, là tại Lạc Bảo Nhi sáng sớm đã vào phòng nghịch một trận, dẫn đến việc làm lỡ thời gian của anh.
Khi đến phòng họp thì Mộc Du Dương chợt phát hiện, ở đó có thêm một vị khách không mời.
Anh vừa nhìn đã thấy Mộc Thừa Kế đang ngồi ở hàng ghế ban quản trị bên dưới thì khuôn mặt lập tức biến sắc.
Mộc Du Dương sa sầm nói: “Sao ông ta lại ở đây? Ai cho ông ta vào thế?”
Ban quản trị cảm thấy khó xử vô cùng, không ai dám nói câu nào.
Ai cũng biết Mộc Thừa Kế chính là bố ruột của Mộc Du Dương. Chuyện giữa hai cha con họ là chuyện nhà, người ngoài như họ làm sao dám nhúng tay vào?
Im lặng một lúc lâu, Lương Đào Quốc cuối cùng cũng lên tiếng. Hiện tại ông là cổ đông lâu năm nhất của Thịnh Thế Mộc Thiên, lại có quan hệ rất tốt với nhà họ Mộc, thế nên ông quyết định nói vài câu để phá vỡ bầu không khí khó xử.
“Du Dương à, theo lí mà nói thì bố con hoàn toàn có quyền ngồi ở đây. Ông ấy nắm trong tay cũng không ít cổ phần của Thịnh Thế Mộc Thiên, cũng có thể xem là một thành viên trong ban quản trị. Cho nên việc ông ấy ngồi ở đây, chẳng ai có quyền dị nghị cả.”
Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Nhưng tôi nói ông ta không được ngồi ở đây thì ông ta không được ngồi ở đây!”
Vừa nói anh vừa nhấc điện thoại gọi cho đội trưởng bảo vệ: “Đến phòng họp ngay!”
Bốn từ đơn giản ấy vừa thốt ra, Mộc Thừa Kế lập tức đập bàn đứng phắt dậy quát to: “Mộc Du Dương, cậu đừng ép người quá đáng! Tôi không những là cổ đông của Thịnh Thế Mộc Thiên mà còn là bố của cậu đấy! Cậu có quyền gì mà đuổi tôi đi?”
Mộc Du Dương lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói bằng giọng băng giá: “Ở đây thì phải nghe lời tôi nói, không đến lượt ông phản đối.”
Vừa dứt lời thì đội trưởng bảo vệ đã dẫn một đám bảo vệ chạy đến. Anh ta bước đến trước mặt Mộc Du Dương cung kính hỏi: “Tổng tài, xin hỏi có gì dặn dò?”
Mộc Du Dương chỉ về phía Mộc Thừa Kế nghiêm khắc nói: “Đuổi người này ra ngoài cho tôi! Sau này không cho phép ông ta được vào công ty nữa!”
Đám bảo vệ nhận lệnh, lập tức bước lên định giải Mộc Thừa Kế ra ngoài.
Mộc Thừa Kế thấy tình hình đã đến nước này thì chỉ biết quát to giằng tay bảo vệ ra: “Đừng động vào tôi! Tôi tự đi được!”
Dứt lời, ông ta đi thẳng ra khỏi cửa phòng họp. Lúc lướt ngang vai Mộc Du Dương, ông ta còn trừng mắt với anh một cái.
Mộc Thừa Kế đi rồi, cuộc họp diễn ra như bình thường.
Sau khi họp xong, Mộc Du Dương quay về văn phòng, trông thấy Lục Trạch đang đứng chờ mình.
“Tổng tài, đây là thông tin mà anh bảo tôi điều tra, đều ở đây hết.”
Lục Trạch cung kính đặt một xấp tài liệu lên bàn của Mộc Du Dương, Mộc Du Dương bước đến bàn, cầm tài liệu giở ra xem.
Xem xong mớ tài liệu ấy, khóe môi Mộc Du Dương bỗng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Anh đã biết, hai người ấy đột nhiên quay về nước hẳn phải có nguyên nhân.
Năm xưa, sau khi Mộc Thừa Kế và Lê Thanh bị Mộc lão gia đuổi đi thì đã ra nước ngoài, nhưng trong tay Mộc Thừa Kế thật sự vẫn nắm giữ cổ phần của Thịnh Thế Mộc Thiên.
Bao nhiêu năm qua, ông ta đã dựa vào số cổ phần đó mà cùng Lê Thanh sống thoải mái ở nước ngoài, còn mở công ty bên đó.
Nhưng thông tin mà Lục Trạch điều tra được cho thấy, công ty của họ cứ luôn kinh doanh không thuận lợi, đến năm nay thì đã hoàn toàn bị phá sản.
Thế nên lần này mục đích họ về nước, Mộc Du Dương đã đoán ra.
Chính là vì muốn dựa vào dòng máu nhà họ Mộc trong người Mộc Thừa Kế để đứng ra tranh giành gia sản họ Mộc.
Họ ngây thơ cho rằng, đã nhiều năm trôi qua rồi thì mọi người sẽ quên đi tội lỗi mà họ đã phạm năm xưa.
Mộc Du Dương lạnh lùng cười một tiếng.
Nếu quay về tranh giành Thịnh Thế Mộc Thiên chính là mục đích của Mộc Thừa Kế và Lê Thanh thì anh phải chúc mừng họ rồi, bởi vì kế hoạch của họ đã hoàn toàn thất bại.
Sau khi tan làm, Mộc Du Dương xuống bãi đỗ xe, đang định lên xe thì chợt gặp lại hai người khiến anh đau đầu: Mộc Thừa Kế và Lê Thanh.
Sao họ vào được đây?
Bảo vệ làm ăn kiểu gì thế? Không phải đã dặn không được để họ xuất hiện ở đây nữa sao?
Mộc Du Dương khó chịu nhìn họ một cái rồi định bước lên xe.
Nhưng Lê Thanh lập tức chạy đến, chặn trước mặt anh rồi nở nụ cười gian xảo nói: “Du Dương à, con đừng có đi vội như thế, dì vẫn còn mấy lời muốn nói với con mà.”
Mộc Du Dương cau mày, lạnh lùng gạt tay bà ta ra rồi nói: “Xin lỗi, nhưng tôi không có hứng thú.”
Dứt lời, anh mở cửa xe muốn bước lên.
Nhưng lúc này cửa xe lại bị một cánh tay khác chặn lại.
Đó là tay của Mộc Thừa Kế, ông ta thấp hơn Mộc Du Dương một chút nhưng nét mặt uy nghiêm không kém anh.
Ông ta nghiêm túc hỏi: “Du Dương, rốt cuộc là tại sao mà con lại hận bố với dì con như thế? Bố thừa nhận năm xưa là bố không đúng, bố và dì không nên vội vàng kết hôn ngay sau khi mẹ con mất. Bây giờ, bố xin lỗi con vì sai lầm năm ấy, như thế đã được chưa?”
Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn gương mặt giả tạo của ông ta, “Mộc Thừa Kế, ông thật sự cho rằng những việc mà hai người làm, không ai biết cả sao?”