Phương Tiểu Ngư đứng bên cạnh không hiểu gì cả.
Cô lờ mờ biết quan hệ giữa Mộc Du Dương với bố và mẹ kế của anh không được tốt lắm, nhưng cô không ngờ rằng ngay cả Mộc lão gia cũng ghét họ đến như vậy.
Xem ra việc xấu mà họ làm khá là nghiêm trọng.
Nhưng họ là bố mẹ ruột của Mộc Tuấn Nghiêu, Mộc Tuấn Nghiêu không xấu thì chắc họ cũng không đến nỗi nào nhỉ?
Trong bụng nghĩ như thế, nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn không dám nói câu nào, bởi cô hoàn toàn không rõ chân tướng sự việc rốt cuộc ra sao.
Nhưng nghĩ một lúc lâu, Phương Tiểu Ngư cảm thấy mình nên mở lời khuyên giải.
Về tình về lí cô đều không nên đứng ngây ra như vậy.
Thế nên cô bèn lên tiếng: “Ông ơi, ông bình tĩnh một chút, đừng giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe. Bác trai, bác gái, con thấy ông hiện giờ không muốn gặp hai bác lắm, hai bác tạm thời khoan đến đây, cứ tìm nơi nào nghỉ ngơi trước, đợi khi nào ông nguôi giận thì hai bác hẵng quay lại có được không?”
Lê Thanh nhìn một lượt Phương Tiểu Ngư từ trên xuống dưới rồi hỏi bằng giọng khó chịu: “Cô là ai? Cô có tư cách gì mà đứng đây khuyên chúng tôi?”
Mộc Thừa Kế sa sầm nét mặt nói: “Vô ích thôi. Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà bố vẫn chưa chịu nguôi giận. Tôi thấy cho dù cho bố thêm thời gian mười năm, hai mươi năm nữa thì bố cũng không chịu tha thứ cho chúng ta đâu!”
Mộc lão gia giận dữ nói: “Đến kiếp sau tôi cũng không tha thứ cho các người! Tôi không có đứa con bội tín bội nghĩa như cậu! Nhà họ Mộc không có loại người bội tín bội nghĩa như các người!”
Mộc Du Dương thật sự không nghe nổi nữa, cứ mặc cho họ cãi nhau thế này thì không biết sẽ còn dây dưa đến lúc nào.
Anh nghiêm sắc mặt bước lên phía trước.
“Ông ơi, ông vào nhà trước đi, để con nói chuyện với họ.”
Mộc Thừa Kế và Lê Thanh vừa trông thấy anh thì tâm trạng lập tức kích động.
Lê Thanh liền nói: “Du Dương à, cuối cùng con cũng đến rồi! Con xem, dì và bố con đứng đây lâu như thế rồi, có phải con nên mời chúng ta vào trong nhà ngồi không?”
Mộc Du Dương không quan tâm bà ta mà tiếp tục nói với Mộc lão gia: “Ông ơi, ông vào nhà đi, cứ tin con, con sẽ xử lí được mà.”
Mộc lão gia thở dài một tiếng nặng nề, gật đầu rồi bước vào nhà.
Mộc Du Dương quay sang lạnh lùng nhìn hai người kia rồi nói cũng bằng giọng lạnh lùng: “Hai người vừa rồi hỏi cô ấy là ai đúng không?”
Nói xong, anh đưa tay chỉ sang Phương Tiểu Ngư.
Lê Thanh gật đầu, hỏi lại: “Đúng thế, Du Dương, con bé nhà quê này ở đâu chui ra thế?”
Mộc Du Dương cầm tay Phương Tiểu Ngư, nắm chặt trong tay mình rồi giơ lên trước mặt Lê Thanh, lạnh lùng đáp: “Cô ấy là vợ tương lai của tôi, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Mộc. Tôi nghĩ không có ai có tư cách đứng ở đây hơn cô ấy đúng không?”
Lê Thanh có hơi thoáng thất thần, nhưng ngay lập tức phản ứng, đổi sang vẻ mặt tươi cười nói: “Thì ra là con dâu tương lai của mẹ, xin lỗi con, vừa rồi mẹ không biết nên nói năng có hơi nặng lời, con đừng để bụng nhé!”
Phương Tiểu Ngư ngượng ngập mỉm cười, không nói gì.
Mộc Du Dương nhăn nhó nhìn gương mặt hớn hở của Lê Thanh, lạnh lùng nói: “Ai là con dâu tương lai của bà? Bà là mẹ của tôi sao? Bà không phải! Mẹ của tôi tên là Lê Du!”
Có rất nhiều vệ sĩ và giúp việc đứng ở đó, họ đều nhìn Lê Thanh hệt như nhìn một con hề, khiến bà ta ngay lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bà ta không ngờ Mộc Du Dương lại không cho mình một chút thể diện nào như thế, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà Mộc Du Dương vẫn cứ hận họ.
Quả nhiên là ông nào cháu nấy, cố chấp như nhau, thù dai như nhau.
Mộc Thừa Kế bèn nói: “Du Dương, hai bố con ta cũng mấy năm rồi không gặp nhau. Năm xưa khi bố đi, con chỉ mới cao bằng chừng này, bây giờ con đã trưởng thành, trở thành một nhân vật lớn có thể tự ra mặt được rồi, người làm bố này cảm thấy rất an ủi. Con xem bố và dì con từ xa về, không lẽ con không cho chúng ta vào nhà được sao?”
Mộc Du Dương nhìn gương mặt cười giả lả của Mộc Thừa Kế lại nhớ đến những việc xấu xa mà ông ta đã làm, trong lòng càng chán ghét.
Một người đàn ông đáng ghê tởm thế này sao có thể là bố mình chứ?
Anh nói không chút nể nang: “Hai người từ lâu đã không còn là người nhà họ Mộc nữa rồi! Nếu đã không phải là người nhà họ Mộc thì làm gì có tư cách đặt chân vào nhà? Bây giờ tôi cho hai người thời gian năm phút, hai người lập tức rời khỏi đây ngay! Nếu không tôi sẽ bảo vệ sĩ đích thân tiễn khách đấy!”
Dứt lời, anh đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ, đám vệ sĩ hiểu ý đều gật đầu.
Lê Thanh lúc này không nhịn nổi nữa, bà ta bước ra trước mặt Mộc Thừa Kế, chỉ vào mặt ông ta mà mắng: “Đều là tại ông cả đấy! Tôi đã bảo bây giờ chưa thể về được! Ông lại cứ nằng nặc đòi về! Ông xem bây giờ thảm hại ra sao?”
Mộc Thừa Kế cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào đứng lại ở đây nữa, bèn xách hành lí lên rồi kéo Lê Thanh rời khỏi đó.
Thế giới cuối cùng cũng tĩnh lặng.
Vào trong nhà, Phương Tiểu Ngư không kiềm được sự tò mò trong lòng, “Du Dương, họ dù sao cũng là người lớn, sao anh lại đối xử với họ như thế?”
Mộc Du Dương im lặng không đáp, bước đến rót một tách cà phê rồi ngồi xuống sô pha.
Phương Tiểu Ngư có cảm giác chuyện này tuyệt đối không đơn giản. Mộc Thừa Kế và Lê Thanh chắc chắn sẽ còn quay lại nữa. Hiện giờ cô thật sự rất muốn biết rõ chân tướng sự việc.
Cô ngồi xuống bên cạnh Mộc Du Dương, nghiêm túc hỏi: “Du Dương, anh từng hỏi em đã trải qua những chuyện gì, em đều kể cho anh nghe hết. Bây giờ, em muốn biết anh đã trải qua những chuyện gì, em muốn biết tất cả quá khứ của anh, anh cho em biết đi, để em cùng chia sẻ với anh, cho dù là vui hay buồn thì em cũng đều muốn biết!”
Mộc Du Dương đặt tách cà phê xuống, nhìn sâu vào mắt cô, trong ấy ánh lên một sự kiên định, quyết cùng tiến cùng lùi, đồng cam cộng khổ với anh.
Đây là người vợ tương lai của anh, là người sẽ cùng anh đi hết quãng đời này, anh có lí do gì mà giấu cô chứ?
Mộc Du Dương bắt đầu kể hết tất cả mọi chuyện.
“Khi anh còn bé, có một ngày, anh tan lớp học thêm về nhà, muốn đi tìm mẹ, nhưng mẹ không có nhà, trong phòng của bố lại chợt vang lên tiếng thở hổn hển…”
“Khi ấy anh không biết tiếng thở ấy nghĩa là gì, nên tò mò bước đến cửa nghe thử. Ai ngờ cửa không khóa, anh chỉ đẩy nhẹ là đã mở toang. Sau đó, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng cả đời cũng không quên được…”
Nói đến đây, Phương Tiểu Ngư cũng đã đại khái đoán ra được anh đã trông thấy điều gì.
Mộc Du Dương cười cay đắng rồi nói tiếp: “Anh thấy bố và dì đang trần như nhộng quấn lấy nhau… Nghe thấy tiếng mở cửa, họ đều quay đầu lên nhìn, ánh mắt ngập tràn sự hốt hoảng…”
Cảnh tượng ấy đã mãi mãi khắc sâu trong đầu anh, trở thành nỗi ám ảnh sâu thẳm nhất trong lòng anh.