“Mộc Du Dương, chẳng lẽ anh muốn cưới một người phụ nữ không thể sinh con về sao? Cho dù anh đồng ý, người nhà anh sẽ đồng ý ư? Mà em cũng sẽ không đồng ý!”
Phương Tiểu Ngư hiểu rất rõ, với một gia tộc lớn như nhà họ Mộc, nối dõi tông đường là một chuyện vô cùng quan trọng. Một gia tộc lớn như thế buộc phải có đời sau kế thừa gia nghiệp. Mà cô của bây giờ đã chẳng thể sinh được cho anh người con nào.
Nếu anh cố chấp muốn ở cùng cô, gia tộc của anh phải làm sao? Cho dù anh đồng ý từ bỏ tất cả ở bên cô, cô cũng không muốn liên lụy đến anh như thế.
Mộc Du Dương kinh ngạc: “Em biết cả rồi?”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Em biết cả rồi, em biết cả rồi! Mộc Du Dương, nếu anh cưới em về, gia tộc của anh phải làm sao?”
Mộc Du Dương từ từ bình tĩnh lại. Cô gái ngốc này, bản thân còn đang nằm trên giường bệnh mà vẫn một lòng một dạ suy nghĩ cho anh như thế. Cô đã đối với anh như vậy, sao anh có thể phụ lòng cô?
Mộc Du Dương ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Trong nhà anh chỉ có mỗi ông nội là người thân. Anh tin là ông nội sẽ rất hài lòng khi anh cưới em về. Còn về chuyện của gia tộc, chẳng phải chúng ta đã có Lạc Bảo Nhi rồi sao?”
Cô không chỉ đến bên anh, đưa anh đi nếm trải mọi đắng cay ngọt bùi, mà còn vì anh mang đến một thiên thần nhỏ như Lạc Bảo Nhi.
Đã như thế rồi, anh còn gì không hài lòng nữa?
Phương Tiểu Ngư yếu ớt nói: “Nhưng... Lạc Bảo Nhi không phải con trai của anh!”
Mộc Du Dương mỉm cười, kiên định nhìn cô: “Trong lòng anh, Lạc Bảo Nhi chính là con ruột của anh, là một thành viên của nhà họ Mộc, cũng là tương lai của nhà họ Mộc chúng ta. Có một thiên thần nhỏ như thế là đủ rồi.”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mộc Du Dương không hề do dự yêu cô, lại càng không hề hối hận.
Và cô cũng thế.
…
Ngày Phương Tiểu Ngư xuất viện, nhà họ Mộc bày ra trận thế rất lớn, thiếu điều đốt pháo ăn mừng.
Mộc lão gia cười vui vẻ dẫn theo một đoàn vệ sĩ và giúp việc đến đón cô. Nhìn thấy đoàn vệ sĩ kia, Phương Tiểu Ngư suýt thì tưởng họ đến đây cướp bệnh viện.
Trải qua chuyện này xong, Mộc lão gia thật sự nghiêm túc ưu tiên vấn đề an toàn của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài nhà họ Mộc đều có vô số vệ sĩ chuyên phụ trách bảo vệ Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Còn đồ ăn của hai mẹ con cũng do trại gia súc và trang trại dưới tên nhà họ Mộc đích thân đưa đến, do đầu bếp làm việc ở nhà họ Mộc mấy chục năm đích thân chế biến.
Sắp xếp hết mọi chuyện này xong, Mộc lão gia cuối cùng cũng xem như yên tâm.
Phương Tiểu Ngư về đến nhà họ Mộc, phát hiện thấy đến cửa phòng khách cũng có hai vệ sĩ đang đứng liền ngại ngùng nói với Mộc lão gia: “Chuyện đó... ông nội, không cần thận trọng đến vậy chứ?”
Mộc lão gia cười trả lời: “Phải như thế, như thế ông mới yên tâm.”
Lạc Bảo Nhi chạy lạch bạch từ trong nhà ra nhào vào lòng Phương Tiểu Ngư.
“Mẹ!”
Lạc Bảo Nhi nũng nịu gọi một tiếng khiến Phương Tiểu Ngư như tê dại.
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Lúc mẹ không có ở nhà, Lạc Bảo Nhi có ngoan không? Có nghe lời ông không?”
“Lạc Bảo Nhi rất là ngoan luôn! Lạc Bảo Nhi không ồn ào không quậy phá, chỉ ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ về.”
Lạc Bảo Nhi còn đang bi bô nói chuyện, ánh mắt lia thấy người đang đứng ở cổng nhà và đang từng bước bước về phía này chính là Mộc Du Dương.
Cậu nhóc lập tức đổi mục tiêu, nhanh chóng rời khỏi lòng Phương Tiểu Ngư, chạy như tên bắn về phía Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương cưng chìu bế cậu nhóc lên, cười cười nhìn cậu nhóc.
Mộc lão gia nhìn thấy cảnh tượng hài hòa và ấm áp ấy, suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.
“Được rồi, được rồi, đừng đứng ở đây nữa, mau vào nhà ăn cơm thôi.” Mộc lão gia gọi mọi người vào phòng ăn: “Tiểu Ngư à, ông đã bảo đầu bếp nấu món sườn chua ngọt và cá chép om tương con thích ăn nhất đấy. Con mau nếm thử xem có hợp khẩu vị không đi.”
Những ngày này ở trong bệnh viện chỉ được ăn thanh đạm, Phương Tiểu Ngư đã thấy ngán muốn chết từ lâu. Cô nhanh chân đi theo Mộc lão gia vào phòng ăn, cả nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm.
Ăn tối xong, Mộc Du Dương đang muốn ôm người trong lòng cùng nhau ngủ một giấc thật ngon thì nhận được một cú điện thoại với số lạ.
“A lô.”
Mộc Du Dương nhẹ nhàng nói hai từ, đợi người ở đầu dây bên kia tỏ rõ thân phận.
“Là bố.”
Một giọng nam thẳng thắn trầm thấp từ điện thoại truyền đến khiến Mộc Du Dương trong chốc lát tỉnh luôn cả ngủ.
Cho dù đã qua nhiều năm như thế, anh vẫn không hề quên giọng nói này, người kia vừa cất tiếng thì anh đã nghe ra được.
Giọng nói này không phải ai khác, chính là bố ruột của anh: Mộc Thừa Kế.
“Ông gọi đến làm gì?”
Giọng nói của Mộc Du Dương liền trở nên mất kiên nhẫn, Phương Tiểu Ngư nằm bên cạnh anh nghe thấy liền ngồi dậy nhìn anh.
“Du Dương, con có nhớ bố không?”
Câu này được thốt ra từ miệng Mộc Thừa Kế khiến Mộc Du Dương thấy nực cười vô cùng.
Anh trả lời thẳng: “Xin lỗi, tôi còn có việc, tạm biệt.”
Nói xong anh thẳng tay gác máy.
Phương Tiểu Ngư lúc này mới hỏi anh: “Du Dương, là ai gọi điện thoại đến vậy?”
Mộc Du Dương lắc đầu, cười nói: “Một người xa lạ.”
Nói xong anh liền xoay người đè lên cô, cúi xuống hôn lên môi cô, tay anh cũng bắt đầu sờ mó lung tung.
Cô nằm viện bao lâu thì anh bị “bỏ đói” bấy lâu. Điều này sắp khiến anh nghẹn chết rồi.
Bây giờ, anh chỉ muốn ăn sạch sẽ người trước mắt, quên đi chuyện không vui vừa nãy.
…
Mấy ngày sau, vào buổi sáng nọ, khi Mộc Du Dương thức dậy thì thấy người nằm bên cạnh đã không còn.
Dưới lầu truyền đến tiếng người nói chuyện, giọng nam giọng nữ hòa lẫn vào nhau, anh không nghe rõ được họ đang nói gì.
Thế là anh ngồi dậy thay quần áo rồi bước xuống lầu.
Mới đi đến đầu cầu thang, anh vừa nhìn đã thấy rõ người đang đứng ở cửa.
Hình bóng một nam một nữ ấy, e rằng cả đời anh cũng không quên.
Vào một buổi chiều nhiều năm trước, cũng chính hai người này đã để lại một vết sẹo không thể xóa mờ trong lòng anh từ khi còn nhỏ.
Mộc Thừa Kế và Lê Thanh đang đứng ở cổng biệt thự, bên cạnh họ còn có một đống hành lý. Vệ sĩ ngăn cản họ ngay tại cửa, Mộc lão gia mặt đầy giận dữ nhìn họ.
“Cô cậu còn quay về làm gì? Tôi đã nói từ lâu, nơi này không còn là nhà của cô cậu nữa. Cô cậu thích đi đâu thì đi, chỗ này không chào đón cô cậu.”
Mộc lão gia nói xong câu này thì dùng ánh mắt ra hiệu cho vệ sĩ đuổi họ đi.
Mộc Thừa Kế nhẹ giọng nói: “Bố, đã qua nhiều năm thế rồi, con tưởng bố đã nguôi giận. Không ngờ bố vẫn không chịu tha thứ cho chúng con.”
Lê Thanh tiếp lời: “Phải đấy bố, đã nhiều năm trôi qua như thế, bố còn nhớ đến chuyện trước kia làm gì? Những chuyện đó đều đã qua rồi, cả nhà chúng ta cũng nên bắt đầu cuộc sống mới. Người một nhà hòa thuận sống cùng với nhau không tốt sao?”
Mộc lão gia giận dữ nói: “Ai là người một nhà với các người? Nhà họ Mộc bọn tôi không có loại người không biết liêm sỉ như các người! Mộc Thừa Kế, cậu còn có mặt mũi trở về sao? Năm đó cậu đối xử với Lê Du thế nào? Đối xử với Du Dương ra sao? Chẳng lẽ cậu quên hết rồi sao? Cậu cảm thấy Du Dương sẽ tha thứ cho cậu hả? Đừng nằm mơ! Các người mau cút đi cho tôi!”