Phương Tiểu Ngư giật mình, vội vàng nấp vào một quầy hàng gần đó. 

Không hiểu vì sao, cô không muốn Tống Đình Hi trông thấy mình. 

Cô len lén nhìn ra ngoài, nhận ra Tống Đình Hi đang đi về phía cô nhưng hoàn toàn không thấy cô thì mới thở phào nhẹ nhõm. Ở cách đó không xa, Ôn Minh Nguyệt cũng đang bước về phía Tống Đình Hi, sau đó thân thiết khoác tay anh. 

Nét mặt Tống Đình Hi có vẻ hơi khó chịu, nhưng không cự tuyệt, mặc cho Ôn Minh Nguyệt kéo mình vào một cửa hàng. 

Phương Tiểu Ngư cảm thấy lúc này đã an toàn rồi, đồ cũng đã mua rồi, thế thì nên mau chóng về thôi. 

Ai ngờ, khi cô vừa bước ra khỏi cửa hàng, vừa định ra thang máy thì Tống Đình Hi và Ôn Minh Nguyệt cũng bước ra, vừa hay nhìn thẳng vào cô. 

Thân hình Tống Đình Hi lập tức khựng lại, ánh mắt bắt đầu suy sụp. 

Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng cười rồi nói: “Chà… Trùng hợp quá! Đình Hi, Minh Nguyệt, hai người cũng đi mua sắm à?” 

Ôn Minh Nguyệt nhận ra vẻ bất thường của Tống Đình Hi, liền nắm chặt tay anh hơn, hệt như muốn công bố chủ quyền, sau đó cười nói: “Vâng, đến mua một ít đồ. Tiểu Ngư, chị đi mua quần áo đấy à?” 

Phương Tiểu Ngư gật đầu, lắc mấy cái túi trong tay mình trả lời: “Ừ, tôi đã mua xong rồi, thôi tôi xin phép đi trước, hai người cứ mua sắm tiếp đi, chơi thật vui nhé!” 

Ôn Minh Nguyệt tinh mắt, vừa nhìn đã thấy trong mấy cái túi quần áo trẻ em Phương Tiểu Ngư đang cầm còn có cả mấy bộ quần áo trẻ sơ sinh. 

Cô lập tức phản ứng, mở miệng hỏi: “Tiểu Ngư, chị có thai rồi sao?” 

Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng, vừa rồi lúc cô đi mua đồ cho Lạc Bảo Nhi đã trông thấy có vài bộ quần áo trẻ sơ sinh rất đáng yêu, thế nên đã không kiềm được mà mua mấy bộ, ai ngờ lại bị Ôn Minh Nguyệt phát hiện. 

Cô đành phải ậm ừ cho qua: “Ừ… Thôi tôi đi đây!” 

Dứt lời, cô lập tức chạy đi về phía thang cuốn, dù sao nơi này cũng không thể ở lâu được. 

Nhưng ngay khi cô vừa chạy đi thì Tống Đình Hi chợt giằng tay Ôn Minh Nguyệt ra rồi chạy theo cô. 

“Đình Hi!” 

Ôn Minh Nguyệt đứng ở phía sau gào to lên, khiến người xung quanh giật mình quay sang nhìn, nhưng cô làm gì còn tâm trạng quan tâm chuyện ấy, nước mắt lúc này đã lưng tròng. 

Khi Tống Đình Hi đuổi theo thì Phương Tiểu Ngư đã xuống dưới lầu rồi, anh liền chạy vào thang cuốn, mặc kệ thang có chạy hay không mà phóng một lúc ba bốn bậc xuống dưới. 

Đến cổng trung tâm mua sắm, anh đuổi theo kịp Phương Tiểu Ngư trước khi cô bước lên taxi. 

Anh lập tức không nói gì mà ôm cô vào lòng, lực mạnh đến mức khiến cô suýt nghẹt thở. 

“Đình Hi… Anh buông ra…” 

Phương Tiểu Ngư cố gắng vùng vẫy, vung tay đấm liên tục vào người anh, nhưng anh không hề có ý muốn thả cô ra chút nào. 

“Anh mau buông tôi ra!” 

Người đi đường hiếu kì vây lấy càng lúc càng đông, khiến Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất xấu hổ. Trong lúc cấp bách, cô liền tung chân đá thẳng vào người Tống Đình Hi.

Tống Đình Hi bị đau lúc này mới buông cô ra. 

“Đi theo anh đi.” 

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng nói khản đặc, mang đầy sự cầu khẩn. 

“Xin lỗi, nhưng tôi phải về nhà.” Nói xong, Phương Tiểu Ngư định bỏ chạy, nhưng đã bị Tống Đình Hi giữ lại. Anh bế cô lên rồi đặt cô vào trong xe mình. 

“Anh làm gì thế?” 

Phương Tiểu Ngư vừa hô to vừa bật chốt mở cửa, nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích, bởi vì Tống Đình Hi đã bấm khóa an toàn rồi. 

Vật vã một lúc lâu, Phương Tiểu Ngư cuối cùng kiệt sức mới chịu dừng lại, cô bình tĩnh hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Tiểu Ngư, anh rất nhớ em.” 

Câu nói ấy vừa phát ra liền khiến bầu không khí trong xe tĩnh lặng. Hơi thở của anh dần gấp gáp hơn, tim cũng đập nhanh hơn. 

Một lúc lâu sau, Phương Tiểu Ngư mới lên tiếng phá đi sự yên tĩnh, cô khẽ nói: “Đình Hi, anh đã kết hôn rồi. Hôm nay anh làm thế này, cô ấy sẽ buồn lắm đấy.” 

Anh quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Nhưng anh chỉ muốn có em thôi.” 

Phương Tiểu Ngư không dám ngẩng đầu, cô sợ bốn mắt nhìn nhau sẽ khiến anh càng kích động. Cô khẽ trả lời: “Xin lỗi, Đình Hi, việc giữa chúng ta đã là quá khứ rồi, những việc anh làm cho em, em đều ghi nhớ trong tim.”

Anh hỏi: “Em đã có thai con của anh ta rồi sao?” 

Cô nhẹ nhàng gật đầu. 

Anh cười đau khổ nói: “Tiểu Ngư, anh mong em sẽ bảo vệ được mình, mong em luôn hạnh phúc.” 

Anh không bao giờ muốn Phương Tiểu Ngư lại bị Mộc Du Dương tổn thương nữa. 

Phương Tiểu Ngư khẽ trả lời: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”

Tống Đình Hi cố kiềm cơn kích động muốn ôm cô vào lòng, không nói gì nữa, chỉ khởi động xe đưa cô về nhà họ Mộc. 

Cho dù trước đây ra sao, sau này thế nào thì giữa họ cũng không còn khả năng nào nữa. 

Anh là chồng của Ôn Minh Nguyệt, còn cô là vợ chưa cưới của Mộc Du Dương. Hơn nữa, Tống Đình Hi hiểu rất rõ một điều, từ đầu đến cuối, người mà Phương Tiểu Ngư yêu chỉ có một mình Mộc Du Dương thôi. 

Nhìn theo bóng dáng của cô bước vào nhà họ Mộc, anh thở dài rồi lái xe rời đi. 

Phương Tiểu Ngư vào nhà, trông thấy Mộc Du Dương đang sa sầm nét mặt ngồi trên ghế sô pha. 

Cô khẽ đằng hắng vài tiếng, nhắc anh rằng mình đã về rồi, sau đó định bước lên lầu. 

“Em đã đi đâu thế?” Giọng của anh có hơi giận dữ, khiến Phương Tiểu Ngư nghe mà rùng mình. 

“Không… không đi đâu cả, em chỉ đến trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo cho Lạc Bảo Nhi thôi.” Vừa nói cô vừa giơ mấy cái túi trong tay lên để chứng tỏ lời mình nói là thật. 

“Mua đến tận xe của Tống Đình Hi sao?” 

Phương Tiểu Ngư ngẩn người, sao anh ấy lại biết nhỉ?

Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô, giật lấy mấy cái túi trong tay cô rồi vứt xuống đất, quần áo trong đó văng ra tứ tán. 

“Anh làm cái gì thế?” 

Phương Tiểu Ngư liền cúi người định nhặt quần áo lên, nhưng chợt bị anh kéo vào lòng rồi bế lên lầu. 

“Anh buông em ra! Buông em ra!” 

Phương Tiểu Ngư ra sức vùng vẫy nhưng không có ích gì, Mộc Du Dương cứ thế bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường. 

Biết cô đã có thai nên cho dù đang rất tức giận, động tác của anh vẫn rất nhẹ nhàng. 

Nhìn khóe mắt rưng rưng của cô, lại nhớ đến bức ảnh mà buổi chiều trợ lí đã gửi đến, trong lòng anh chợt bừng lên một ngọn lửa giận. 

Cảnh tượng Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi ôm nhau trên phố lúc này đây cứ in đậm trong đầu anh, không thể xóa đi được. 

Anh đè người lên rồi hôn môi cô ngấu nghiến, đưa lưỡi vào trong miệng cô đảo mạnh. 

Tay anh lần sâu vào trong áo cô, sau đó dùng lực xé mạnh cúc áo ra, lột áo quăng xuống đất. 

Quần áo trên người anh cũng được cởi ra, hai cơ thể trần như nhộng quấn lấy nhau, khiến bầu không khí nóng bừng lên, anh cảm thấy phần bên dưới cơ thể mình lúc này đã cứng lên như một thanh sắt. 

Trong lúc mơ màng, Phương Tiểu Ngư vẫn cứ phản kháng một cách vô thức, nhưng tâm trí cô thì đã bị kĩ năng điêu luyện của anh làm cho mê mẩn rồi. Phương Tiểu Ngư cứ thế trong cơn mơ hồ bị Mộc Du Dương ăn sạch sẽ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play