Thật ra khi cô vừa vào trong sảnh thì Tống Đình Hi đã trông thấy cô rồi.
Cô vẫn cứ xinh đẹp như thế, trên người luôn có một khí chất đặc biệt thu hút anh, cho dù đã xa nhau lâu rồi thì sự mê đắm anh dành cho cô vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Ôn Minh Nguyệt có vẻ cảm nhận được tâm tư của Tống Đình Hi không ở bên mình, bèn đứng dậy cười đau khổ nói: “Anh vẫn không quên được chị ấy đúng không?”
Thật ra câu này có hỏi anh cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô đã từng hỏi anh rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có được câu trả lời.
Không chỉ thế, họ kết hôn với nhau đã lâu, nhưng Tống Đình Hi chưa bao giờ động vào cô, thậm chí ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ chung phòng với cô.
Có lúc, vì muốn chiều lòng bố mẹ, anh bất đắc dĩ phải ngủ chung phòng với cô, nhưng anh thà nằm dưới đất chứ nhất quyết không nằm bên cạnh cô.
Ôn Minh Nguyệt rất muốn biết, Phương Tiểu Ngư rốt cuộc có điểm nào tốt mà có thể khiến Tống Đình Hi cứ mãi không quên thế này?
Tống Đình Hi nghe câu hỏi của cô thì liền thu lại ánh nhìn, anh cười đau khổ nói: “Em biết mà.”
Ôn Minh Nguyệt cay đắng cúi đầu, phải rồi, sao cô lại có thể không biết chứ?
Lúc này, trên bục vang lên giọng nói của Eric: “Lần này tôi rất cảm ơn mọi người đã có mặt đông đủ, tham gia buổi tiệc của công ty chúng tôi, hi vọng mọi người sẽ chơi thật vui vẻ! Trong buổi tiệc này, tôi đã mời đến các nhà thiết kế và nhân tài của các công ty thiết kế thời trang lớn, mọi người có thể giao lưu kinh nghiệm với nhau, học hỏi lẫn nhau!”
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, sau đó bắt đầu tìm nhà thiết kế mà mình ngưỡng mộ để học hỏi kinh nghiệm.
Có rất nhiều người nhận ra Phương Tiểu Ngư và ngưỡng mộ cô, chẳng mấy chốc cô đã bị bao nhiêu người vây lấy.
Phương Tiểu Ngư kiên nhẫn chia sẻ kinh nghiệm và tâm đắc thiết kế bao nhiêu năm nay của cô, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.
Nhưng lúc này chợt có một vị khách không mời xuất hiện.
An Ly cầm li rượu trong tay, bước về phía cô. Vừa rồi cô ta và Tô Lạc Nhĩ đứng ở trong góc, thế nên Phương Tiểu Ngư đã không trông thấy họ.
Bây giờ, trông thấy cô ta bước đến, Phương Tiểu Ngư lập tức cảm thấy có hơi khó xử.
Cô hiện giờ không có tâm trạng tiếp chuyện với An Ly, thế nên liền đưa mắt nhìn ra xung quanh, muốn tìm bóng dáng Mộc Du Dương.
Nhưng tiếc là cô lại không tìm thấy anh.
Lúc này Mộc Du Dương đang bị lãnh đạo của các công ty vây lấy.
Cần phải biết, bình thường mấy người này muốn gặp Mộc Du Dương thôi đã là việc rất khó khăn, huống hồ gì là hợp tác, thế nên lúc này, họ mau chóng nắm bắt cơ hội ngàn năm có một này, vây kín lấy Mộc Du Dương, đến nỗi khiến anh không thể trông thấy Phương Tiểu Ngư đâu nữa.
An Ly thong thả bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Nụ cười của cô ta trông vẫn rất hiền lành vô hại, nhưng Phương Tiểu Ngư biết ẩn sau nụ cười ấy chính là hàng vạn lưỡi dao sắc nhọn.
“Tiểu Ngư, xem ra cô rất được chào đón trong ngành của chúng ta.”
Cô ta vừa nói vừa cười, giọng nói dịu dàng, nhưng Phương Tiểu Ngư nghe mà cảm thấy lạnh vào trong xương tủy.
Phương Tiểu Ngư định thần lại, cũng mỉm cười nói: “Đâu có, cô An Ly không phải cũng như thế sao? Là một nhà thiết kế riêng đi sau một bước mà cô cũng vẫn có thể cướp được rất nhiều đơn hàng của Mirandas chúng tôi.”
Giọng điệu của Phương Tiểu Ngư đầy mỉa mai, nhưng An Ly không để tâm, vẫn cứ cười nói: “Ngành thiết kế thời trang chính là như thế, tốc độ phát triển rất nhanh, nếu không theo kịp bước chân của thời đại thì sẽ lập tức bị đào thải. Chỉ là không biết, lần này người bị đào thải sẽ là cô hay là tôi đây?”
Những người xung quanh Phương Tiểu Ngư đều đã đi hết, hiện giờ chỉ còn lại hai người họ thôi.
Cô khẽ nói với An Ly: “Cô đừng đóng kịch nữa, cô là người ra sao, tôi biết rõ, cô cũng biết rõ. An Ly, chuyện lần trước tôi chưa tha cho cô đâu, mãi mãi cũng không tha cho cô! Rồi sẽ có một ngày tôi khiến cô phải trả giá đích đáng!”
Mấy câu này tuy phát ra rất nhỏ, nhưng là do cô nghiến răng mà nói.
Lần ấy, sau khi lấy lại trí nhớ thì cảm giác đầu tiên mà cô cảm nhận được chính là bản thân mình quá yếu đuối, đã biết rõ An Ly đẩy mình xuống nước, dẫn đến việc mình bị mất trí nhớ, suýt nữa còn mất mạng, thế mà cô lại chẳng làm gì được cô ta!
Việc ấy vốn đã luôn canh cánh trong lòng cô, thế mà bây giờ An Ly còn tự tìm đến, cô đương nhiên càng nóng giận.
An Ly thu lại nụ cười, khẽ nói: “Phương Tiểu Ngư, cô tưởng là bây giờ cô đã thắng tôi sao?”
“Tôi không nhận là tôi đã thắng cô, ít ra hiện giờ tôi vẫn chưa trả được thù của mình!” Phương Tiểu Ngư nghiến răng nói.
Bên này, Mộc Du Dương cuối cùng cũng đã lách người ra được, anh lập tức chạy đến chỗ Phương Tiểu Ngư, đồng thời nhìn thấy An Ly đang đứng bên cạnh cô.
Anh mau chóng đi đến chỗ họ, nắm chặt tay Phương Tiểu Ngư, nhìn An Ly bằng gương mặt cảnh giác.
“Cô làm gì ở đây?”
Giọng của anh rất lạnh lùng xa cách, khiến trái tim vốn đã chết của An Ly nay càng thêm chết lặng.
Cô cười đau khổ đáp: “Không có gì, chỉ là nói chuyện với cô ấy vài câu thôi, như thế cũng không được sao?”
Mộc Du Dương không tin An Ly chút nào, anh quay đầu dịu dàng hỏi Phương Tiểu Ngư: “Em không sao chứ? Cô ta nói gì với em thế?”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, “Không, em không sao.”
Mộc Du Dương lúc này mới gật đầu, lạnh lùng nhìn An Ly một cái rồi dắt Phương Tiểu Ngư rời đi.
Tất cả những việc ấy đều lọt vào mắt Tô Lạc Nhĩ đang đi đến.
“Con vẫn còn chưa chịu từ bỏ sao?”
Tô Lạc Nhĩ khẽ thở dài. Đứa con gái này thật là giống mình, cứ luôn cố chấp, cứ luôn cứng đầu như thế.
An Ly cười đau khổ, tự mỉa mai: “Không từ bỏ thì đã sao? Trái tim anh ấy từ lâu đã không còn thuộc về con nữa rồi.”
Tô Lạc Nhĩ lắc li rượu trong tay, từ từ nói ra tin tức mà vừa rồi bà ta mới nhận được: “Phương Tiểu Ngư có thai rồi.”
“Cái gì?” Hai mắt An Ly trợn tròn, không tin được mà hỏi.
“Cô ta có thai rồi, chẳng bao lâu nữa Mộc Du Dương sẽ lấy cô ta. Cho nên kế hoạch của chúng ta càng cần phải tiến hành nhanh hơn.”
Tô Lạc Nhĩ nói xong liền bỏ đi, để lại An Ly đứng ngây người tại chỗ.
Buổi tiệc kết thúc, Eric muốn mời Mộc Du Dương ở lại dùng cơm, đồng thời nói cho anh biết ông có ý muốn hợp tác với Mirandas.
Xem ra hợp đồng này sẽ về tay Mirandas rồi, đây chắc chắn là một tin vui động trời đối với Lương Vệ Lễ.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư vẫn làm việc ở nhà, chợt có một cuộc điện thoại của Lương Vệ Lễ gọi đến. Anh nói, việc hợp tác với Eric đã hoàn thành, lần này công lao của cô rất lớn.
Phương Tiểu Ngư rất vui, hợp đồng lần này thành công có nghĩa là tiền thưởng của cô lại tăng lên nữa. Vừa nghĩ đến việc sắp thành đại gia thì Phương Tiểu Ngư liền không muốn ngồi yên ở nhà nữa.
Cô quyết định sẽ ra ngoài đi dạo một mình, dù sao Mộc Du Dương cũng không có nhà, chẳng ai quản được cô cả.
Cô trang điểm nhẹ nhàng rồi bước ra ngoài, bắt một chiếc taxi đến trung tâm mua sắm.
Đến nơi, Phương Tiểu Ngư vừa xuống xe đã đi vào khu bán quần áo trẻ em.
Cô nhớ hình như đã lâu lắm rồi mình chưa mua quần áo mới cho Lạc Bảo Nhi. Tuy Mộc lão gia đã mua cho Lạc Bảo Nhi rất nhiều thứ, nhưng không thể nào bằng những thứ do chính tay người làm mẹ như cô mua được. Bây giờ cô sẽ dùng những đồng tiền mình vất vả kiếm được để mua đồ mới cho Lạc Bảo Nhi.
Cô đi dạo mấy vòng, mua một đống quần áo, nhiều đến mức sắp xách không nổi nữa.
Từ sau khi có thai, cô cảm thấy sức khỏe rõ ràng không còn được như trước, hơn nữa còn rất hay buồn ngủ. Bây giờ chỉ mới xách mớ đồ này đi vài bước, cô đã cảm thấy mệt rồi.
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một bóng dáng rất quen thuộc, đó là… Tống Đình Hi sao?