Sáng sớm, Phương Tiểu Ngư vừa mở mắt đã thấy Mộc Du Dương tay kê đầu, nhìn chằm chằm cô. 

Nghĩ đến chuyện mây mưa tối qua, Phương Tiểu Ngư giật mình, dùng tay sờ lên bụng, cũng may không có gì bất thường. 

Cô vểnh miệng lên, tức giận nói: “Mộc Du Dương, anh còn là con người không? Ngay cả con cũng không cần nữa à?” 

Thật ra bây giờ tỉnh lại, Mộc Du Dương mới thấy hối hận vô cùng. 

Bác sĩ đã dặn dò anh, ba tháng đầu và ba tháng cuối trong thai kì không thể quan hệ, vì như vậy nguy cơ sảy thai rất lớn. Nhưng tối qua, anh không thể khống chế được lửa nóng trong lòng, không khống chế được cảm xúc của mình. 

Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô vẫn còn chưa dứt khoát với Tống Đình Hi thì anh tức điên cả lên. 

“Xin lỗi.” 

Anh nói nhỏ một câu, thấy cô vẫn chưa nguôi giận, anh hỏi tiếp: “Tại sao hôm qua em lại ở cùng Tống Đình Hi?”

Phương Tiểu Ngư trả lời: “Em đã nói rồi, em đến trung tâm mua sắm mua quần áo cho Lạc Bảo Nhi! Ngày nào cũng ở nhà buồn chán lắm! Ai biết Tống Đình Hi cũng đi mua sắm đâu?” 

Mộc Du Dương nhớ đến chuyện hôm qua trợ lý đã gửi anh hình ảnh Phương Tiểu Ngư bị Tống Đình Hi ôm, đúng là có chút giãy giụa. 

Xem ra sự thật không như anh nghĩ rồi. 

Hôm qua lúc nhận ảnh, anh muốn điên tiết lên. Anh đã tốn bao nhiêu công sức, không dễ gì mới giữ được Phương Tiểu Ngư bên cạnh, bây giờ Tống Đình Hi lại muốn đến cướp đi à? Không có cửa đâu! 

“Hứa với anh, sau này chỉ yêu một mình anh thôi.” 

Anh nói câu này cứ như một đứa trẻ. Phương Tiểu Ngư suýt chút nữa đã cười phát ngất, cơn giận cũng vơi một nửa. 

Đường đường là Mộc đại tổng tài, bây giờ lại hạ giọng cầu xin cô, đây coi như là một chuyện đáng tự hào rồi.

Phương Tiểu Ngư kiêu ngạo trả lời: “Để xem sau này anh đối xử với em thế nào đã.” 

Anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng, ngửi lấy ngửi để hương thơm trên cơ thể cô. 

Sau này, tất cả tình yêu này anh đều dành cho em. 

Tất cả mọi thứ anh có đều là của em, ngay cả con người anh, cũng là của em. 

Trải qua chuyện này, Mộc Du Dương càng không yên tâm để Phương Tiểu Ngư ở nhà một mình. Anh sợ cô lại chạy ra đường, lại trùng hợp gặp Tống Đình Hi, Lý Đình Hi gì đó. Cho nên anh dứt khoát không đến công ty, cả ngày ở nhà chơi với cô. 

Phương Tiểu Ngư lần này khổ rồi. 

Mộc Du Dương suốt ngày ngồi ở nhà, cô muốn làm gì cũng không được. Đi vẽ bản thảo thiết kế thì anh nói mang thai không thể làm việc. Đi ra ngoài chơi thì anh nói ngoài trời gió lớn, cảm lạnh rồi cũng không tốt. Ngay cả ăn cơm, anh cũng thiếu điều muốn bón cho cô. 

Phương Tiểu Ngư không thể chịu nổi Mộc Du Dương và Mộc lão gia nữa, yêu thương đến nghẹt thở, cả người khó chịu đến phát ốm mất. 

“Mộc Du Dương, anh có cho em đi không? Nếu không em sẽ chết cho anh xem!” 

Cô cầm lên một con dao gọt trái cây, giả vờ đặt lên cổ tay. Mộc Du Dương quả nhiên khiếp đảm. 

Anh bước đến giật lấy con dao gọt trái cây, sa sầm mặt lại nói: “Sau này đừng đùa những thứ nguy hiểm này nữa.”

Phương Tiểu Ngư nhăn mặt lớn tiếng: “Vậy anh có cho em đi không?” 

Mộc Du Dương khổ sở gật đầu. Phương Tiểu Ngư vui mừng nhảy dựng lên, nhưng cô bị Mộc Du Dương kiềm lại. Lý do là mang thai không thể vận động mạnh. 

Lên xe Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư cảm giác không khí hôm nay mát mẻ lạ thường. Lạc Bảo Nhi ngồi ở hàng ghế sau cũng vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, mong đợi ngày đi chơi hôm nay. 

Mộc Du Dương đưa mẹ con cô đến công viên chơi trò chơi, Lạc Bảo Nhi cứ la hét đòi chơi, Phương Tiểu Ngư thì mang thai không thể chơi những trò quá kích động, chỉ có thể ngồi ở dưới mà nhìn. 

Nhưng như vậy thì cô cũng đã rất vui rồi. 

Nhìn thấy Lạc Bảo Nhi chơi vui như vậy, Phương Tiểu Ngư trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. So với trước đây, Mộc Du Dương vẫn là người luôn tuân thủ các nguyên tắc. Ít nhất thì anh cũng đã làm được chuyện cho Lạc Bảo Nhi một gia đình hoàn chỉnh. 

Ba người chơi cả ngày đến đêm mới trở về. 

Trên đường về nhà, Mộc Du Dương nhận được một gọi, sắc mặt liền trở nên khó coi. 

Anh cúp điện thoại, nói với Phương Tiểu Ngư: “Anh đưa em về nhà trước, sau đó anh phải đến công ty một chuyến. Em cứ ngủ trước, đừng đợi anh.” 

Nói xong, anh liền khởi động xe, chạy nhanh về nhà. 

“Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Phương Tiểu Ngư hỏi. 

“Ừ, có chút chuyện, anh phải đến công ty xử lý một chút.”

Mộc Du Dương chuyên tâm nhìn đường phía trước, lái nhanh xe về nhà. 

Lạc Bảo Nhi hôn lên mặt Mộc Du Dương một cái, căn dặn anh chú ý an toàn, sau đó nắm tay mẹ vào nhà. 

Mộc Du Dương gấp rút khởi động xe, chạy như bay đến công ty. 

Trời đã tối, cao ốc Thịnh Thế Mộc Thiên vẫn sáng rực ánh đèn. Mộc Du Dương vào thang máy riêng, nhanh chóng đến phòng họp. 

Trong phòng họp, các thành viên hội đồng quản trị của Thịnh Thế Mộc Thiên đang ngồi nghiêm chỉnh như sắp lâm trận đánh giặc. Lương Vệ Lễ cũng ngồi trong đó, cạnh bên là bố anh, Lương Đào Quốc. 

Thấy Mộc Du Dương đến, các thành viên hội đồng quản trị lục tục đứng dậy, Mộc Du Dương ra hiệu họ ngồi xuống, bản thân cũng ngồi vào bàn. 

Lương Vệ Lễ chuyền cho anh một bản văn kiện, bộ dạng hay cười đùa thường ngày đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm túc, anh nói: “Tổng tài, tư liệu đều ở trong này.” 

Mộc Du Dương gật đầu, cẩn thận xem bản văn kiện. Bầu không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng. 

Hệ thống của Thịnh Thế Mộc Thiên đã bị hack, các tư liệu quan trọng đều mất. Tuy bộ phận kỹ thuật đã phục hồi lại nhưng số tư liệu này đã bị người khác trộm mất, hay nói cách khác, bí mật thương nghiệp của Thịnh Thế Mộc Thiên đã bị người khác biết. 

Thịnh Thế Mộc Thiên thành lập đã từ lâu, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện này. 

Tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, các thành viên hội đồng quản trị đều cảm thấy không yên tâm. Vì đây là chuyện sinh tử tồn vong của cả công ty, nếu Thịnh Thế Mộc Thiên đổ thì tất cả tài sản của họ cũng hóa bong bóng. 

Xem xong tư liệu, sắc mặt Mộc Du Dương càng nghiêm trọng: “Cách giải quyết tốt nhất trước mắt là gì?” 

Lần này Lương Đào Quốc trả lời, ông nói: “Lập tức làm mới tất cả tư liệu quan trọng. Đồng thời bắt đầu điều tra kẻ đứng sau chuyện này.” 

Sắc mặt Mộc Du Dương càng sa sầm, “Điều tra kẻ đứng sau chuyện này là chuyện nhỏ, nhưng để làm mới tư liệu thì là cả một công trình lớn, tuyệt không đơn giản.” 

Lương Đào Quốc trả lời: “Như vậy là được rồi, trước mắt không còn cách nào tốt hơn nữa.” 

Mộc Du Dương trầm tư một hồi rồi chậm rãi gật đầu, nói với tất cả mọi người: “Cứ như vậy đi, cứ theo cách chú Lương nói mà làm. Chuyện đổi mới tư liệu sẽ do chú Lương đích thân sắp xếp. Còn về chuyện điều tra, trợ lý của tôi sẽ xử lý. Mọi người có thể yên tâm rồi.” 

Sau khi cuộc họp giải tán, Mộc Du Dương gọi điện thoại, giao chuyện điều tra cho Lục Trạch xử lý. 

Lục Trạch điều tra mấy ngày cũng không có tiến triển gì. Lương Đào Quốc thì lại rất thuận lợi. 

Hôm nay, sau khi xong việc, Mộc Du Dương mệt mỏi rã rời về nhà như thường ngày. 

Phương Tiểu Ngư thấy anh mấy ngày nay bận rộn không ngừng, cô hỏi: “Công ty rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho em biết không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play