Trẻ con không biết giấu giếm, nghĩ gì nói đó. Ý của Lạc Bảo Nhi tức là, nếu là em trai thì cậu sẽ cho em một nửa tình yêu, còn nếu là em gái thì cậu sẽ cho em toàn bộ tình yêu của mình.
Mộc lão gia kéo Lạc Bảo Nhi vào lòng âu yếm nói: “Lạc Bảo Nhi không cần phải nhường đồ chơi của mình cho em, ông sẽ mua đồ chơi mới cho em, rồi mua cả đồ chơi mới cho Lạc Bảo Nhi nữa, Lạc Bảo Nhi muốn gì cũng được!”
Lạc Bảo Nhi hiểu chuyện như thế, khiến trong lòng Phương Tiểu Ngư không khỏi cảm thấy xúc động. Sinh con và nuôi con là việc hết sức vất vả, nhưng khi lần đầu tiên nghe thấy con trai gọi mình một tiếng mẹ, thấy cậu vì mình mà nghĩ nhiều như thế, thấy cậu mỗi khi mẹ không vui thì lại luôn tìm cách giúp mẹ đỡ buồn, cô cảm thấy tất cả mọi vất vả trải qua đều xứng đáng.
Bây giờ, lại sắp có một thiên thần giống như Lạc Bảo Nhi đến bên cạnh cô, không phải cô nên vui mừng hay sao?
Nghĩ như thế, Phương Tiểu Ngư bắt đầu trông mong đến ngày sinh linh nhỏ bé này ra đời.
Nghỉ ngơi trong bệnh viện hai ngày, Phương Tiểu Ngư sau đó xuất viện.
Cô và Mộc Du Dương đã lập một thỏa thuận, cô có thể không đến công ty làm việc, nhưng Mộc Du Dương nhất định phải cho phép cô làm việc tại nhà.
Cô sẽ lưu ý sức khỏe của mình, không làm việc quá độ hoặc thức đêm. Những việc này đều sẽ do Lạc Bảo Nhi phụ trách giám sát.
Thiết kế mới mau chóng ra lò, Lương Vệ Lễ liền bảo xưởng tăng ca để làm ra sản phẩm, sản phẩm sau đó được đưa ra thị trường, nhận được phản hồi rất tốt.
Đợt hàng mới này gần như đã đáp ứng được nhu cầu đại chúng, thế nên sau đó Phương Tiểu Ngư đã có thể yên tâm ở nhà dưỡng thai, lâu lâu chỉ cần vẽ vài mẫu thiết kế riêng hoặc chỉ đạo các nhà thiết kế ở công ty, ngày tháng cứ thế trôi qua rất nhẹ nhàng.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư đang nằm nhà xem ti vi thì chợt nhận được điện thoại của Lương Vệ Lễ gọi đến, thông báo rằng có một xí nghiệp muốn tìm một công ty thiết kế thời trang ở thành phố Y để hợp tác. Đây là một đối tác rất lớn, nếu nắm được hợp đồng lần này thì lợi nhuận cả năm sẽ tăng gấp bội.
Hiện giờ, cả Louise và tập đoàn S đều đang tiến hành chuẩn bị, họ cũng rất muốn có được đối tác này, thế nên Mirandas cũng không thể ngồi yên.
Vì hợp đồng lần này mà Lương Vệ Lễ đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Bây giờ anh báo tin này cho Phương Tiểu Ngư biết là mong cô sẽ có thể chỉ đạo các nhà thiết kế trong công ty thiết kế ra vài bộ trang phục xuất sắc, đem ra thuyết phục xí nghiệp đồng ý kí hợp đồng.
Không chỉ thế, xí nghiệp ấy sẽ tổ chức một buổi tiệc vào thứ sáu tuần này, mời hết tất cả ban lãnh đạo và nhà thiết kế chủ bài của cả Louise, tập đoàn S và Mirandas cùng tham gia.
Lương Vệ Lễ mong Phương Tiểu Ngư có thể ra mặt tham dự buổi tiệc quan trọng này, Phương Tiểu Ngư đương nhiên đồng ý.
Thời gian này ngày nào cũng ngồi lì ở nhà, cô sắp chán đến phát ốm rồi. Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi một chút, cô đương nhiên không thể bỏ qua.
Mà quan trọng hơn chính là ở buổi tiệc này, các nhà thiết kế chính của cả ba công ty đều sẽ có mặt, đến lúc ấy có thể giao lưu kinh nghiệm, học hỏi lẫn nhau. Phương Tiểu Ngư trước nay luôn là người ham học hỏi, thế nên không muốn mất đi cơ hội này.
Buổi tối, khi Mộc Du Dương về nhà, Phương Tiểu Ngư liền nói cho anh biết chuyện này, vẻ mặt của anh lại bình tĩnh hơn dự liệu rất nhiều, bởi ban đầu Phương Tiểu Ngư còn tưởng anh sẽ phản đối, không cho cô đi dự tiệc.
Cô nghi hoặc hỏi: “Anh thật sự chịu cho em đi à?”
Mộc Du Dương nhẹ nhàng cười đáp: “Đương nhiên.”
“Từ lúc nào mà anh trở nên dễ dãi thế?”
Anh ôm cô vào lòng khẽ nói: “Bởi vì anh sẽ đi cùng em, cho nên đương nhiên anh rất yên tâm.”
Thì ra là thế, từ đầu anh đã biết cô nhất định sẽ muốn tham gia buổi tiệc này, thế nên anh đã quyết định sẽ đi cùng cô.
Hôm sau, Mộc Du Dương đưa cô đến một trung tâm thương mại để chọn lễ phục, cô vốn định tự thiết kế một bộ để mặc tham dự buổi tiệc, nhưng tiếc là thời gian lại có hơi gấp rút.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra buổi tiệc, tài xế đưa hai người đến nơi.
Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng lớn nhất thành phố, Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương vừa bước vào sảnh đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn.
“Đó không phải tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên sao?”
“Đúng thế, cô xem người đứng bên cạnh anh ấy chính là vị hôn thê của anh ấy đấy. Nghe nói lúc trước họ từng kết hôn, nhưng anh ấy lại bỏ cô ta trong hôn lễ, cuối cùng không biết thế nào mà hai người họ bây giờ lại quay về bên nhau rồi.”
“Tôi nghe nói cô ta có thai rồi, thế nên Mộc Du Dương mới bắt cô ta ở nhà, không cho đi làm nữa.”
“Ghen tị quá đi, có thể được ở bên cạnh Mộc Du Dương. Nếu cô ta mà sinh đứa bé này ra thì nói không chừng sẽ được mẹ nhờ phúc con mà gả vào nhà họ Mộc!”
“Tôi thấy cho dù có đứa bé này hay không thì Mộc Du Dương cũng sẽ lấy cô ta thôi, dù gì vì cô ta mà Mộc Du Dương thậm chí đã từ bỏ An Ly, con gái một của chủ tịch tập đoàn S mà!”
“Con người ta đúng là đều có số cả, An Ly có gia thế tốt hơn cô ta biết bao nhiêu mà vẫn thua trong tay cô ta…”
…
Phương Tiểu Ngư vờ như không nghe thấy mấy lời đàm tiếu ấy, nhưng Mộc Du Dương thì không nhịn được nữa. Anh đưa ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn đám người đang bàn tán ấy, mấy người ấy lập tức sợ xanh mặt, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Anh hệt như muốn tuyên cáo, liền nắm chặt lấy tay Phương Tiểu Ngư bước vào giữa sảnh tiệc.
Ông chủ xí nghiệp là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tên là Eric, dáng người rất cao, đang cầm li rượu liên tục chào đón các vị khách.
Trông thấy Mộc Du Dương đến, ông liền chào những người khách đang đứng cạnh mình rồi bước đến chỗ của anh.
“Anh Mộc, xin chào anh! Hoan nghênh hoan nghênh!”
Eric chào Mộc Du Dương bằng tiếng Trung rất lưu loát, ông nói tiếng Trung rất giỏi, giao tiếp hoàn toàn không có vấn đề gì.
Mộc Du Dương mỉm cười bắt tay ông, sau đó lấy một li rượu ở chỗ nhân viên phục vụ rồi cụng li với ông, nhấp nhẹ một chút.
Eric có vẻ rất vui, ánh mắt ông mau chóng chú ý đến Phương Tiểu Ngư đang đứng bên cạnh Mộc Du Dương, bèn hỏi: “Anh Mộc, đây là vợ của anh sao?”
Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng mỉm cười, còn Mộc Du Dương thì lại vui vẻ sảng khoái nói: “Là vợ chưa cưới của tôi, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ là vợ tôi.”
Eric cười nói: “Thế thì hay quá! Anh Mộc và vị hôn thê đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”
Phương Tiểu Ngư thầm nghĩ, thì ra người nước ngoài ở Trung Quốc một thời gian dài cũng sẽ biết nói những lời chúc tụng hay thế này.
Ba người trò chuyện một lúc thì đến giờ khai mạc buổi tiệc.
Eric chào Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư rồi bước lên bục.
Lúc này, Phương Tiểu Ngư chợt trông thấy ở cách cô không xa có một dáng người rất quen thuộc đang đứng.
Đó là Tống Đình Hi.
Nhiều ngày không gặp, giờ anh trông có vẻ tiều tụy đi rất nhiều.
Không phải anh ấy đã kết hôn rồi sao? Sao trông lại có vẻ âu sầu thiểu não thế này?
Người ngồi trên ghế bên cạnh Tống Đình Hi chính là vợ anh, Ôn Minh Nguyệt.
Buổi tiệc này đương nhiên đã mời tổng giám đốc của Louise là Ôn Minh Nguyệt, còn Tống Đình Hi có lẽ chỉ là đến cùng vợ thôi.
Tống Đình Hi dường như cảm nhận được gì đó, ánh mắt từ từ len lén liếc nhìn sang Phương Tiểu Ngư.