Hành động ấy khiến Mộc Du Dương hụt hẫng. Anh đã chờ rất lâu mà cuối cùng cô lại vào phòng sách sao?
Anh không cam tâm, liền bước xuống giường, đi vào phòng sách xem cô đang làm gì.
Cô đang ngồi ở bàn yên lặng vẽ bản thảo.
Mộc Du Dương lập tức cảm thấy có hơi giận, liền bước đến giật lấy cây bút trong tay cô rồi khẽ nói: “Đừng vẽ nữa, đi ngủ thôi.”
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu lên, có hơi khó chịu nhìn anh nói: “Anh làm gì thế? Mấy bản thảo này đang rất gấp, em phải mau chóng vẽ cho xong, không thể chậm trễ nữa. Anh đừng có làm phiền em, đi ngủ trước đi.”
“Không được, phải ngủ cùng nhau.” Mộc Du Dương lạnh lùng nói, sau đó ngang nhiên bế cô lên.
“Đã nói là không được mà! Em còn phải làm việc!”
Mộc Du Dương không thèm nghe cô nói, cứ thế yên lặng bế cô đi, Phương Tiểu Ngư vừa đá chân loạn xạ vừa vùng vẫy nói: “Anh bỏ em ra! Anh không cần Mirandas nữa sao?”
Mộc Du Dương hơi khựng lại, nhưng rồi nhếch mép cười nói: “Không cần nữa, chẳng qua chỉ là một công ty thôi, không quan trọng bằng một góc của em.”
Phương Tiểu Ngư dở khóc dở cười, liền chộp lấy cánh tay của anh cắn một cái, anh đau điếng, tay có hơi thả lỏng, suýt nữa đã làm cô ngã xuống đất.
Cô lúc này liền thừa cơ nhảy xuống khỏi người anh.
Cuối cùng, Mộc Du Dương vẫn không thắng được Phương Tiểu Ngư, đành để cho cô làm việc trong phòng sách, nhưng anh không về phòng ngủ mà ở lại bên cạnh cô.
Sáng hôm sau thức dậy, anh mới phát hiện mình đêm qua không biết đã ngủ quên trên ghế từ lúc nào, còn Phương Tiểu Ngư thì vẫn đang nằm bò ra bàn ngủ, giờ vẫn chưa dậy.
Anh đứng dậy bước đến định bế cô lên giường, nhưng chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Sắc mặt cô trắng bệch, hai mày nhíu lại, có vẻ đang rất đau đớn. Thì ra không phải cô đang ngủ mà là đau quá nên mới nằm vật xuống bàn.
Mộc Du Dương hốt hoảng, không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bế cô xuống lầu, đặt lên xe đưa đến bệnh viện.
Sau hơn nửa tiếng cấp cứu, bác sĩ mới từ phòng cấp cứu bước ra nói với anh: “Anh Mộc, cô Phương do ăn uống và nghỉ ngơi không hợp lí nên bị tụt đường huyết, dẫn đến bất tỉnh, nhưng hiện giờ đã không còn nguy hiểm nữa rồi.”
Mộc Du Dương khẽ thở phào, bác sĩ lại nói tiếp: “Anh Mộc, anh có biết cô Phương đã có thai không? Sao anh lại để cô ấy thức đêm?”
Cái gì? Có thai?
Mộc Du Dương cảm giác như có một tiếng nổ vang lên trong đầu, khiến anh kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cảm giác ấy đã được thay thế bằng niềm hạnh phúc.
“Cô ấy thật sự có thai sao?”
Mộc Du Dương không còn dáng vẻ lạnh lùng như bình thường, nắm chặt lấy vạt áo bác sĩ hỏi.
“Đúng vậy, anh Mộc, cô Phương đã có thai được một tháng rồi.”
Bác sĩ nói bằng giọng chắc chắn, Mộc Du Dương không còn hoài nghi nữa.
Có thai một tháng, nếu tính ra thì có lẽ đã có lúc họ đi chơi đảo Phuket. Mộc Du Dương không thể hình dung được niềm vui trong lòng mình, giờ anh chỉ muốn chạy vào trong ôm chầm lấy Phương Tiểu Ngư mà thôi.
Ông trời đã cho anh một Lạc Bảo Nhi, giờ lại cho anh một thiên thần chuẩn bị chào đời này nữa.
Trong phòng bệnh, Phương Tiểu Ngư vẫn còn đang ngủ, Mộc Du Dương thì sắp không kiềm được sự kích động trong lòng mình. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này sẽ có hai đứa trẻ suốt ngày quấn lấy mình là anh đã không kiềm được sự phấn khích.
Anh đưa tay đặt lên bụng Phương Tiểu Ngư, ở đó rất bằng phẳng, nhưng hiện giờ đã mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, đó chính là kết tinh tình yêu của anh và cô.
Sinh linh này đến thật đúng lúc, thế này thì anh lại có thêm một lí do để mãi mãi giữ cô lại bên mình rồi.
Mí mắt Phương Tiểu Ngư hơi động đậy rồi từ từ mở ra. Cô đã tỉnh lại, dùng giọng khản đặc nói với anh: “Em muốn uống nước.”
Mộc Du Dương lập tức đứng dậy rót nước, Phương Tiểu Ngư uống xong, cổ họng bớt khô đi hẳn.
Anh đặt cốc nước lên bàn rồi dịu dàng nói: “Nằm yên, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Môi của cô vẫn còn trắng bệch, chưa hồng hào lại, anh trông thấy mà đau lòng.
“Bản thảo thiết kế của em vẫn còn chưa vẽ xong…” Câu nói này của cô khiến Mộc Du Dương tức giận.
Đến lúc này rồi mà cô ấy còn nghĩ đến công việc sao?
Anh cau mày nói: “Đừng vẽ nữa, sau này em không cần vẽ nữa.”
“Tại sao?” Phương Tiểu Ngư thắc mắc, vùng người định ngồi dậy.
Anh giữ người cô lại rồi dịu dàng nói: “Em có thai rồi.”
Có thai?
Cô có thai rồi?
Phương Tiểu Ngư thật sự cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy tin này. Cô rõ ràng nhớ mỗi lần làm đều dùng biện pháp an toàn, sao lại có thể có thai?
Mộc Du Dương trông thấy vẻ nghi hoặc của cô liền nhếch mép cười gian xảo rồi khẽ nói: “Một tháng trước, đêm đó trong nhà hết bao rồi.”
Cô đã nhớ lại, đêm đó đích thực là không có thứ đó. Cô cứ tưởng một lần không sao, nào ngờ chỉ một lần đã trúng độc đắc rồi.
Xem ra Mộc Du Dương đúng là rất mạnh mẽ.
Có thai nghĩa là cô sẽ không thể liều mạng làm việc nữa mà cần phải bắt đầu tập trung tịnh dưỡng.
Trong lòng có hơi tức giận, cô khẽ mắng: “Tại anh hết!”
Mộc Du Dương trong lòng không khỏi thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn cố nhịn cười, anh nói: “Vâng vâng vâng, là tại anh hết, đều là lỗi của anh. Nhưng mà bây giờ thiên thần của chúng ta sắp ra đời rồi, cho nên chúng ta có phải là nên chuẩn bị thật tốt để chào đón con không? Bởi vậy sau này em không được làm việc nữa.”
Phương Tiểu Ngư quay mặt sang một bên, vẫn còn khá giận.
Cửa phòng bệnh chợt có tiếng gõ, sau đó có người đẩy cửa bước vào, chính là Mộc lão gia và Lạc Bảo Nhi.
Mộc Du Dương vừa rồi đã báo cho họ biết, thế nên họ liền chạy đến.
Vừa trông thấy Phương Tiểu Ngư, Mộc lão gia đã bước đến bên giường nắm lấy tay cô xúc động hỏi: “Tiểu Ngư, con có thai rồi sao?”
Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng gật đầu.
Lạc Bảo Nhi chạy đến tựa đầu vào cánh tay Phương Tiểu Ngư rồi phấn khích hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sắp sinh em gái cho Lạc Bảo Nhi sao?”
Lạc Bảo Nhi từ lâu đã luôn mong mẹ sinh em gái cho mình, cậu nói tiếp: “Mẹ ơi, rất nhiều bạn ở trường đều có em gái, em gái của các bạn đáng yêu lắm, Lạc Bảo Nhi cũng muốn có em gái!”
Phương Tiểu Ngư dở khóc dở cười, em gái đâu phải nói muốn sinh là sinh.
Lần này nếu không phải tại Mộc Du Dương ép cô vào thế đã định thì cô sẽ không muốn sinh thêm một đứa con nữa!
Lúc đầu, khi sinh Lạc Bảo Nhi, cô đã đau đến chết đi sống lại, mấy năm nay một mình nuôi nấng Lạc Bảo Nhi, cô lại càng hiểu rõ làm mẹ không dễ một chút nào.
Phương Tiểu Ngư nắm tay Lạc Bảo Nhi dịu dàng nói: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ cũng chưa biết là sẽ cho Lạc Bảo Nhi một em trai hay là một em gái nữa.”
Lạc Bảo Nhi gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu mẹ cho Lạc Bảo Nhi em trai thì Lạc Bảo Nhi sẽ nhường hết một nửa đồ chơi cho em, còn nếu mẹ cho Lạc Bảo Nhi em gái thì Lạc Bảo Nhi sẽ nhường hết tất cả đồ chơi cho em luôn.”
Câu nói của cậu khiến Mộc lão gia và Mộc Du Dương đều vô cùng thích thú.