Trong văn phòng trưởng phòng rộng chỉ khoảng mười mét vuông của cô lúc này đang được chất đầy hoa tươi.

Số hoa này sáng sớm nay mới được gửi đến, vẫn còn rất tươi, hương thơm ngào ngạt, tất cả đều là hoa hồng cao cấp.

“Hoa này… là ai tặng thế?” Phương Tiểu Ngư mắt tròn mắt dẹt hỏi.

Đồng nghiệp trả lời: “Nhân viên giao hoa nói đây là của một người hâm mộ tặng cho trưởng phòng, thiệp đã để trên bàn cho cô đấy.”

Phương Tiểu Ngư bước đến bên bàn, quả nhiên có một tấm thiệp nhỏ nằm ngay ngắn trên đó. Cô cầm tấm thiệp mở ra xem, bên trong có viết một dòng chữ: Gửi tặng Tiểu Ngư.

Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng Phương Tiểu Ngư đoán được ra ngay là ai tặng.

Phương Tiểu Ngư gọi các đồng nghiệp vào văn phòng rồi chia hoa hồng cho họ, nói là để văn phòng thêm thơm.

Cuối cùng còn lại một bó, cô cắm vào lọ hoa trên bàn.

Rồi sau đó không để ý nhiều nữa, Phương Tiểu Ngư bắt đầu vùi đầu vào công việc.

Buổi chiều, giờ tan làm, Mộc Du Dương gửi tin nhắn cho cô, nói hôm nay có việc không đến đón cô được, đã phái người đưa Lạc Bảo Nhi về nhà rồi, bảo cô hôm nay chịu khó tự bắt taxi về.

Phương Tiểu Ngư vừa bước ra cổng công ty chuẩn bị đón xe thì chợt có một chiếc Maybach màu đen đỗ ngay trước mặt cô.

Cửa kính xe hạ xuống, cô trông thấy người ngồi bên trong chính là Tống Đình Hi, người tự xưng là vị hôn phu của cô.

Phương Tiểu Ngư nở một nụ cười ngượng ngùng, mở miệng nói trước: “À… Trùng hợp quá, anh đi ngang qua đây à? Thôi tôi xin phép về trước.”

Phương Tiểu Ngư không muốn tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông này, bởi hành động của anh đêm đó ở cửa nhà cô có hơi kì lạ, khiến trong lòng cô không khỏi cảm thấy muốn tránh xa anh.

Tống Đình Hi cười nói: “Tiểu Ngư, em có thể nể mặt cùng đi dùng bữa tối với anh không?”

Phương Tiểu Ngư lập tức phẩy tay: “Không cần không cần, cảm ơn ý tốt của anh, tôi ăn đại cái gì đó cũng được mà.”

Nói xong, cô quay người định bỏ đi, nhưng Tống Đình Hi lại bước xuống xe, đi đến trước mặt cô, đưa tay nắm lấy tay cô.

“Tiểu Ngư, có vài việc anh muốn nói rõ với em, em đi theo anh được không?” Giọng của Tống Đình Hi đầy sự cầu khẩn, Phương Tiểu Ngư nghe mà cảm thấy khó xử.



Cô thật ra không hề có chút ấn tượng nào với anh, cô hoàn toàn không nhớ được anh là ai, sao có thể đi theo anh được?

Thấy cô không chịu đi theo mình, Tống Đình Hi liền nói: “Tiểu Ngư, em có muốn biết mình vì sao mà bị ngã xuống sông không?”

Phương Tiểu Ngư lập tức ngẩn người hỏi: “Anh biết tại sao tôi ngã xuống sông sao?”

Tống Đình Hi đáp: “Ừ, từ sau khi em mất tích thì không chỉ Mộc Du Dương mà cả anh cũng đã luôn đi tìm em, đồng thời anh cũng điều tra chân tướng của sự việc. Anh và Mộc Du Dương đều biết rõ chân tướng, nhưng anh ta lại chọn cách giấu em.”

Phương Tiểu Ngư cúi đầu khẽ nói: “Có phải tôi bị vị hôn thê của anh ta đẩy xuống không?”

Tống Đình Hi gật đầu nói: “Đúng, nhưng không chỉ như thế…”

“Tiểu Ngư!”

Phía xa chợt có một người cất tiếng gọi cô, đó chính là… Mộc Du Dương.

Câu nói của Tống Đình Hi bị ngắt đột ngột, cả anh và Phương Tiểu Ngư đều đồng loạt quay đầu sang, trông thấy Mộc Du Dương đang nổi giận đùng đùng bước đến.

Anh đi đến nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư khẽ nói: “Không phải anh bảo em bắt xe về sao? sao em lại ở cùng với hắn ta?”

Do công ty có việc bất ngờ nên anh vốn không thể đến đón cô, nhưng vì anh quá nhớ cô nên đã cố gắng sắp xếp xử lí hết việc ở công ty rồi chạy quay đây đón cô.

Không ngờ vừa đỗ xe đã trông thấy cô đứng cạnh một người đàn ông, chỉ cần nhìn bóng dáng thôi là anh đã biết người đàn ông ấy chính là Tống Đình Hi.

Cũng không hiểu sao, ngay lúc ấy anh chợt cảm thấy hốt hoảng, trong lòng bừng lên ngọn lửa, thế là liền lập tức chạy sang.

Anh đứng chắn trước mặt Phương Tiểu Ngư, nhìn Tống Đình Hi bằng ánh mắt thù địch.

Phương Tiểu Ngư khẽ nói: “Tôi chỉ nói với anh ấy vài câu thôi, không sao đâu.”

Mộc Du Dương nhìn Tống Đình Hi lạnh lùng hỏi: “Anh tìm Tiểu Ngư làm gì?”

Tống Đình Hi nhếch mép cười: “Anh sợ tôi nói với cô ấy đúng không?”

Mộc Du Dương đáp: “Tống Đình Hi, cái gì nên nói cái gì không nên nói trong lòng tôi hiểu rất rõ. Tiểu Ngư bây giờ đã mất trí nhớ rồi, có nhiều thứ không còn nhớ được nữa, nếu anh dám làm cô ấy kích động, cô ấy mà có mệnh hệ gì thì tôi nhất định sẽ tính sổ với cả nhà họ Tống các người!”



Tống Đình Hi thu lại vẻ mặt ôn hòa, lạnh lùng nói: “Mộc Du Dương, anh tưởng rằng những việc ấy anh không nói thì Tiểu Ngư sẽ mãi mãi không biết sao? Đợi đến ngày cô ấy lấy lại kí ức rồi thì anh không giữ cô ấy lại bên cạnh được nữa đâu! Tiểu Ngư là người ra sao, anh hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ!”

Phương Tiểu Ngư là người thiện ác phân minh, có thù tất báo. Tuy bề ngoài cô trông có vẻ là một cô gái yếu đuối, nhưng thật ra khi mạnh mẽ thì cô còn lợi hại hơn cả đàn ông gấp nhiều lần.

Nếu cô lấy lại được trí nhớ, biết được sau khi An Ly đã đẩy cô xuống sông mà Mộc Du Dương vẫn không nỡ nhẫn tâm ra tay với An Ly, lại chọn cách che giấu sự thật thì cô chắc chắn sẽ không chịu ở lại bên cạnh Mộc Du Dương nữa.

Mộc Du Dương sa sầm nét mặt, gằn giọng: “Chuyện ấy cũng không đến lượt anh lo.”

Dứt lời, anh liền nắm tay Phương Tiểu Ngư kéo cô rời đi.

Cảnh tượng ấy đập vào mắt Tống Đình Hi khó chịu. Cho dù cô mất trí nhớ rồi mà vẫn chọn tin tưởng Mộc Du Dương, không thèm quan tâm đến anh.

“Tiểu Ngư.” Trên xe, Mộc Du Dương khẽ gọi tên cô.

Phương Tiểu Ngư tựa đầu vào cửa sổ đáp lại: “Sao?”

“Sau này em đừng tiếp xúc với tên đó nữa.” Mộc Du Dương vừa nói vừa quay đầu nhìn cô.

Phương Tiểu Ngư không trả lời, nếu Tống Đình Hi thật sự là vị hôn phu của cô thì việc cô hiện giờ lại ở bên cạnh Mộc Du Dương thật sự là một việc có lỗi với anh.

Cô thậm chí bắt đầu thấy nghi ngờ, bản thân mình trước đây rốt cuộc vốn là một người như thế nào? Tại sao đã là vị hôn thê của Tống Đình Hi rồi mà lại còn dây dưa tình cảm với Mộc Du Dương?

“Tiểu Ngư, sau này em đừng tiếp xúc với Tống Đình Hi nữa.”

Mộc Du Dương nói câu ấy không đơn giản chỉ vì ghen mà còn là vì dạo gần đây, anh đã tra ra được một số việc có liên quan đến nhà họ Tống.

Anh không muốn Phương Tiểu Ngư cũng bị cuốn vào những ân oán tranh chấp với nhà họ Tống.

Tống Đình Hi lê thân mệt mỏi về nhà. Từ sau khi Phương Tiểu Ngư mất tích, anh trở nên ủ rũ mất tinh thần. Sau này, khi thấy Phương Tiểu Ngư trở về, anh mới cố gắng gượng dậy, quay lại công ty làm việc.

Tống Định Bang và Đặng Hân đang ngồi trên ghế sô pha, trông thấy Tống Đình Hi về, sắc mặt Đặng Hân thoáng chút không vui.

Tống Định Bang sa sầm nét mặt hỏi: “Còn biết về à? Bố thấy con chắc chắn là lại đi tìm con khốn ấy rồi!”

Đặng Hân bồi thêm: “Cũng không hiểu Phương Tiểu Ngư đó rốt cuộc đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến con điên đảo thần hồn thế này! Con xem bộ dạng bị cô ta đùa bỡn này của con đi, có còn là con trai nhà họ Tống nữa không? Vì một con đàn bà mà không thèm quan tâm cả tập đoàn Tống Thị! Con có xứng mang họ Tống nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play