Hành động lén lút của Phương Tiểu Ngư đã bị phát hiện nên gương mặt cô
lập tức đỏ bừng, vội giơ cái xẻng trong tay lên rồi nói lớn: “Còn ngây
người ra đó làm gì? Mau bưng thức ăn ra đi chứ!”
Mộc Du Dương lập tức tuân lệnh đứng dậy, bước vào bếp dọn thức ăn ra.
Tối nay Phương Tiểu Ngư trổ tài nấu năm sáu món tủ, món nào cũng khiến Lạc Bảo Nhi thèm nhỏ dãi.
Mộc Du Dương từng ăn rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng lúc này đây mấy
món cơm nhà bình thường trước mặt lại khiến anh nuốt nước bọt ừng ực.
Hai người một lớn một nhỏ mau chóng ăn sạch mấy món của Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương trước nay chưa bao giờ ăn no như thế.
Ăn tối xong, Phương Tiểu Ngư lập tức ra lệnh đuổi khách một cách không khách sáo.
“Được rồi, bây giờ cơm cũng ăn rồi, anh có thể về rồi chứ?”
Mộc Du Dương nhếch mép cười rồi thản nhiên nói: “Ăn xong lười quá, anh xem ti vi một lát đã.”
Sau đó lập tức đưa tay kéo Phương Tiểu Ngư xuống ngồi bên cạnh mình.
Cho đến khi chương trình ti vi chiếu xong hết rồi, người nào đó vẫn cứ ngồi ỳ ra không chịu đi.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy có vẻ anh sẽ ngồi lì ở đây cả đêm mất.
Quả nhiên, người ấy đi thẳng vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ
xong xuôi thì đi thẳng vào phòng ngủ của cô, leo lên giường của cô.
“Này, anh làm cái gì thế?”
Phương Tiểu Ngư thấy dở khóc dở cười, Mộc Du Dương thậm chí còn lấy gối ra ngủ.
Lạc Bảo Nhi đã ngủ rồi, cô đành phải bất lực đi tắm.
Cô vốn định ngủ trên sô pha, nhưng sô pha quá nhỏ, cô không thể duỗi người được, thế nên quyết định lên giường ngủ.
Thôi được, ngủ cùng thì ngủ cùng vậy, cũng không phải chuyện gì lớn,
dù sao đêm hôm ấy điều cần làm cũng đã làm rồi, giữa họ cũng không cần
phải ngại ngùng nữa.
Phương Tiểu Ngư bước vào phòng ngủ, tắt đèn đầu giường rồi leo lên giường.
Nhưng vừa nằm xuống thì trong bóng tối chợt có một cánh tay vươn ra kéo cô về phía mình.
“Mộc Du Dương, anh là tên lừa đảo!” Phương Tiểu Ngư hét toáng lên,
muốn tránh ra nhưng đã bị anh giữ chặt lấy, không thể thoát ra được.
“Là do em tưởng anh đã ngủ, chứ anh đâu có nói.” Vừa nói anh vừa xoay người cô lại trong chăn, để cô nhìn thẳng vào anh.
Trong bóng tối, cô không trông thấy rõ gương mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp từ anh phà vào mình.
“Đừng động đậy.” Anh khẽ nói, giọng nói trầm ấm vô cùng quyến rũ, khiến cô nghe thấy mà đê mê.
“Tiểu Ngư…”
Anh gọi cô như thế làm tim cô đập mạnh thình thịch.
Cố kiềm cảm xúc trong lòng, cô tỏ vẻ thản nhiên đáp: “Sao?”
“Cho dù em không thể nhớ lại chuyện trước kia thì cũng không được rời xa anh, được không?”
Giọng của anh như đang khẩn cầu, anh trước nay chưa bao giờ sợ mất thứ gì đó giống như lúc này.
Phương Tiểu Ngư không biết phải trả lời thế nào.
“Lúc trước tôi rất yêu anh sao?” Phương Tiểu Ngư hỏi câu này xong thì chợt cảm thấy mình có hơi ngốc.
Mộc Du Dương lại trả lời rất nghiêm túc: “Ừ, em chắc chắn là yêu anh.”
“Thế anh có yêu tôi không? Nếu anh yêu tôi thì sao lại để vị hôn thê của anh đẩy tôi xuống sông?”
Anh im lặng, trong lòng rất đau đớn, nhất thời không biết trả lời cô như thế nào.
Một lúc lâu sau, anh mới đáp: “Anh đúng là rất yêu em, nhưng anh nhận ra quá muộn. Xin lỗi, Tiểu Ngư, anh biết sai lầm mà anh đã phạm mãi mãi cũng không thể bù đắp được. Nhưng mà… xin em đừng rời xa anh nữa, mãi
mãi đừng rời xa anh nữa, có được không?”
Giọng anh chợt trở nên hơi nghẹn ngào.
Anh ôm chặt lấy cô, chợt nhớ lại vào một đêm mười mấy năm trước, anh
cũng từng ôm chặt mẹ mình thế này. Khi ấy hai mẹ con đang bị người ta
bắt nhốt dưới tầng hầm, anh đã vừa khóc vừa nói với mẹ rằng anh rất sợ.
Anh cũng đã từng quỳ mọp bên giường bệnh, khóc gọi cầu xin mẹ đừng
rời xa anh, nhưng mẹ lại không bao giờ còn nghe được giọng anh nữa…
Đời này anh đã mất đi quá nhiều, nhưng điều khiến anh đau đớn nhất chính là sự ra đi của mẹ mình.
Lúc ấy anh còn quá bé, không thể bảo vệ được mẹ mình.
Sau này anh đã gặp được người mình muốn bảo vệ, cũng là người mà anh yêu nhất, nhưng lại giương mắt nhìn cô dần rời xa anh…
Anh đã mất cô một lần rồi, không thể nào lại mất cô lần thứ hai, tuyệt đối không thể!
Trong bóng tối, Phương Tiểu Ngư cảm thấy Mộc Du Dương ôm mình càng
lúc càng chặt hơn, khiến cô hầu như không thở nổi. Chợt cô cảm thấy có
một giọt nước nóng ấm rơi xuống tay mình, Mộc Du Dương đã khóc.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy chuyện này thật sự không thể tin được. Trong mắt cô, một người mạnh mẽ như Mộc Du Dương tuyệt đối không thể nào rơi
lệ được, anh phải mãi mãi có dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo mới đúng.
Cô không thể ngờ rằng, trong lòng anh lại là một người mềm yếu như thế…
Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt anh rồi khẽ nói: “Thế thì tôi không rời xa anh là được chứ gì?”
Cô không biết sai lầm mà anh nói rốt cuộc là thế nào, cô chỉ biết một điều, giờ cô ở bên anh cảm thấy rất hạnh phúc. Cô và anh, còn có Lạc
Bảo Nhi nữa, chỉ cần có thể vui vẻ bên nhau thì khoảng thời gian này
thật sự không tệ.
Mộc Du Dương mừng như bắt được vàng, lập tức hôn lên môi cô, tận hưởng hương thơm trên người cô.
Lúc này đây, ôm cô trong tay, anh cảm giác như mình đã có được cả thế giới…
Sáng sớm hôm sau, khi Phương Tiểu Ngư đang mơ màng thì chợt bị tiếng
gõ cửa đánh thức. Không cần nghĩ cũng biết, người ngoài cửa đương nhiên
chính là Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi mới sáng sớm đã thức dậy, tự mình ngoan ngoãn đánh răng
rửa mặt xong mà vẫn chưa thấy mẹ và chú Mộc dậy. Trông thấy đã sắp đến
giờ đi học, Lạc Bảo Nhi lo lắng, bèn chạy đến gõ cửa phòng ngủ.
“Mẹ ơi, chú Mộc ơi, mau dậy đi, Lạc Bảo Nhi sắp muộn học rồi!”
Lúc này Phương Tiểu Ngư đương nhiên cảm thấy rất ngượng! Cô lấy tay
lay người đàn ông đang ngủ say sưa bên cạnh mình, khó chịu nói: “Này,
dậy mau! Lạc Bảo Nhi phải đi học!
Mộc Du Dương lười nhác trở mình rồi ôm chặt cô vào lòng.
“Anh làm gì thế?”
Thấy anh càng lúc càng áp sát vào mặt mình, Phương Tiểu Ngư hốt hoảng kêu lên.
Khi tiến sát đến gương mặt của cô, anh đột nhiên mở mắt, đôi mắt lấp lánh ấy lập tức nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô liền đỏ bừng mặt, không còn tức giận nữa mà chuyển sang nói bằng
giọng ngượng ngùng: “À… mau dậy đi, nếu không Lạc Bảo Nhi sẽ muộn học
đấy.”
Mộc Du Dương chợt hôn chụt một cái lên má cô rồi bế cô ngồi dậy, lấy bộ quần áo để bên giường thay cho cô.
Mộc Du Dương phát hiện, từ sau khi mất trí nhớ, Phương Tiểu Ngư trở
thành một người hiền lành hơn nhiều. Nếu là trước đây, anh mà thay quần
áo cho cô thế này thì cô chắc chắn sẽ chống cự rồi làm loạn một trận.
Hai người thay quần áo xong liền bước ra ngoài phòng ngủ, bắt gặp ngay ánh mắt của Lạc Bảo Nhi đang đứng ngoài cửa.
“Mẹ ơi, mẹ thiên vị, mẹ ngủ với chú Mộc mà không ngủ với Lạc Bảo
Nhi!” Lạc Bảo Nhi chu môi uất ức nói, khiến mặt Phương Tiểu Ngư lại càng đỏ hơn.
“Lạc Bảo Nhi ngoan, tối nay mẹ sẽ ngủ với con, cho chú Mộc của con ngủ ngoài sô pha!”
Mộc Du Dương khẽ hừ một tiếng. Cái thằng nhóc này, còn bé như thế mà
đã biết giành phụ nữ rồi, đúng là tiểu quỷ mà. Xem ra anh phải nghĩ cách mua chuộc cậu thôi.
Sau khi đưa Lạc Bảo Nhi đến trường, Mộc Du Dương lại lái xe đưa Phương Tiểu Ngư đến công ty.
Phương Tiểu Ngư vừa đến công ty đã liền bị cảnh tượng trước mặt làm cho sững sờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT