Tống Đình Hi không nói gì mà đi thẳng lên lầu, muốn vào phòng sách nghỉ ngơi.
“Con đứng lại đó!” Tống Định Bang ở phía sau rống lên: “Con qua đây cho bố! Căn nhà này con có còn lo nữa hay không?”
Tống Đình Hi đành bất lực quay lại bước đến ngồi xuống sô pha, “Bố, con không phải là không lo, bây giờ không phải con đã quay lại làm việc rồi đó sao? Việc của công ty con đều sẽ xử lí ổn thỏa, sau này bố không cần phải lo lắng nữa.”
Cho dù giọng điệu của Tống Đình Hi rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Tống Định Bang thì vẫn cứ khó coi.
“Lúc trước bố cứ nghĩ cái con đàn bà đó sẽ mang lại lợi ích cho nhà họ Tống chúng ta, nên cho dù có không môn đăng hộ đối, có hoàn cảnh gia đình ra sao bố cũng đều nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ cô ta đã không còn có duyên với Tống gia chúng ta nữa thì con còn nhớ đến cô ta làm gì?”
Tống Đình Hi cười đau khổ, “Con xin lỗi, bố, con không giống như bố. Con lấy cô ấy không phải vì cô ấy có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Tống mà là vì con yêu cô ấy. Hơn nữa con sẽ yêu cô ấy cả đời, mãi mãi không bao giờ thay đổi, cho dù cô ấy có yêu con hay không.”
“Con…” Tống Định Bang quát lên, nhưng rồi không biết phải nói gì nữa.
Đặng Hân ngồi bên cạnh nói: “Con trai à, mẹ thấy con đã bị con đàn bà đó mê hoặc tâm can rồi! Bây giờ cô ta đã hoàn toàn không nhớ con nữa, con còn đi tìm cô ta làm gì? Vả lại bây giờ cô ta cũng đã ở bên cạnh Mộc Du Dương rồi, còn giúp làm việc cho cậu ta nữa, sau này cô ta chính là kẻ thù của Louise chúng ta!”
Tống Đình Hi cười đau khổ một tiếng rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Bất luận thế nào thì con cũng không từ bỏ Tiểu Ngư đâu. Bây giờ cô ấy chỉ là tạm thời bị mất trí nhớ thôi, rồi sẽ có ngày cô ấy khôi phục lại trí nhớ, đợi khi cô ấy nhớ lại tất cả rồi thì nhất định sẽ quay trở về bên cạnh con.”
Sau khi Phương Tiểu Ngư xuất hiện trở lại, Tống Định Bang và Đặng Hân cũng từng muốn đi tìm cô, đưa cô trở về tiếp tục làm đám cưới với Tống Đình Hi, nhưng sau đó bọn họ điều tra ra được, thì ra Phương Tiểu Ngư đã bị mất trí nhớ, bây giờ không còn nhớ được gì nữa cả.
Không những thế, Phương Tiểu Ngư còn đến bên cạnh Mộc Du Dương.
Bây giờ, Phương Tiểu Ngư đã dẫn dắt một nhóm người ở Mirandas, gây nên phong ba, những bộ trang phục mới ra mắt chính là nỗi uy hiếp lớn đối với Louise.
Tống Định Bang và Đặng Hân nảy ra một ý, đó là bảo Tống Đình Hi kết hôn với một thiên kim của một đại gia tộc môn đăng hộ đối, làm như thế không những sẽ có ích cho tập đoàn Tống Thị mà còn có thể giúp Tống Đình Hi hoàn toàn quên đi Phương Tiểu Ngư.
Đặng Hân vừa định mở miệng thì Tống Định Bang đã nói trước bằng một giọng khó chịu: “Không cần biết con có bằng lòng hay không, dù gì sau này nhà họ Tống chúng ta sẽ không bao giờ có đứa con dâu là Phương Tiểu Ngư! Bố và mẹ đã chọn cho con một cô gái rất tốt, tối nay con mau đi xem mắt cô ấy, sớm quyết định đám cưới đi!”
Đám cưới?
Đúng là nực cười!
Tống Đình Hi liền đứng dậy, giọng nói kiên định: “Bố, mẹ, hai người đừng tốn công sức tìm bạn gái cho con nữa. Cả đời này con chỉ lấy Tiểu Ngư thôi. Ngoài Tiểu Ngư ra thì con sẽ không thèm nhìn đến cô gái nào nữa cả.”
Tống Định Bang có vẻ đã biết trước Tống Đình Hi sẽ nói như thế nên không hề tức giận, ngược lại chỉ cười lạnh lùng rồi nói: “Tốt nhất con nên nghĩ đến hậu quả của việc cãi lại bố! Phương Tiểu Ngư bây giờ đang sống ở đâu, bố biết rất rõ. Mấy giờ cô ta về đến nhà, bố cũng biết rất rõ. Chắc con không muốn cô ta nửa đêm về nhà thì lại bị người ta bắt cóc chứ?”
Tống Đình Hi ngẩn người, anh hoàn toàn không ngờ bố mình lại có thể giở chiêu này ra để uy hiếp anh.
Bố anh trên thương trường làm việc lúc nào cũng lo cái này sợ cái kia, nhưng sau lưng thì lại âm thầm làm ra không biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn.
Về điểm này thì Tống Đình Hi hiểu rất rõ.
Anh nắm chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, nghiến răng nói: “Được, con đi!”
Đặng Hân nghe Tống Đình Hi nhận lời thì rất vui, bèn nói phụ họa: “Đình Hi à, con cũng đừng trách bố con, bố mẹ cũng là vì nghĩ cho con thôi! Mẹ nói con nghe, thiên kim của nhà họ Ôn ấy vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất hiền lành, nghe nói cũng là làm thiết kế, con chắc chắn sẽ thích!”
Két!
Chiếc Aston Martin đỗ lại trước cổng chung cư.
Phương Tiểu Ngư đang ngẩn người lúc này mới định thần lại, bước xuống xe.
Từ phía xa có vài người đàn ông bước đến, nhưng Phương Tiểu Ngư không để ý mà đi thẳng lên lầu.
Mộc Du Dương bước đến chỗ mấy người ấy khẽ hỏi: “Dạo gần đây không có chuyện gì chứ?”
Người đàn ông đi đầu cung kính đáp: “Vâng, anh Mộc, anh yên tâm, dạo này không có chuyện gì cả!”
Mộc Du Dương hài lòng gật đầu, “Thế thì cứ tiếp tục ở lại đây theo dõi, nếu có xảy ra bất trắc gì thì tôi sẽ lôi các người ra hỏi!”
Anh tuy để Phương Tiểu Ngư ở lại nhà cũ, nhưng đã âm thầm cài cắm rất nhiều người xung quanh, luôn luôn theo dõi động tĩnh của cô.
Anh làm thế này là vì An Ly.
An Ly tuyệt đối không đơn giản chỉ vì ghen mới giết Phương Tiểu Ngư, vì lúc ấy Mộc Du Dương đã đính hôn với cô ta rồi, hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn.
Lại cộng thêm việc An Ly mất tích mấy năm khiến Mộc Du Dương càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Thế nên anh đã phái người đi điều tra xem tại sao tai nạn năm xưa lại khiến cô ta thay đổi tâm tính.
“Đây là cái gì?”
Phương Tiểu Ngư vùa bước vào nhà đã há hốc mồm trước cảnh tượng nhìn thấy. Trong phòng khách nhà cô có đặt mười mấy cái va li lớn có nhỏ có.
Mộc Du Dương bước vào sau, trông thấy thế thì thản nhiên nói một câu: “À, đây là hành lí của anh, hôm nay anh đã bảo quản gia mang đến, quên báo trước với em.”
Phương Tiểu Ngư trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Thế này có nghĩ là muốn ở cùng với mình sao? Mình còn lâu mới đồng ý!
Phương Tiểu Ngư chống nạnh nói: “Mộc Du Dương, anh còn chưa hỏi ý kiến của tôi đã tự tiện dọn đồ qua đây! Anh làm như thế tôi không vui chút nào!”
Mộc Du Dương nhếch mép cười, đưa tay kéo cô vào lòng khẽ nói: “Không ở cùng với em anh thật sự không yên tâm. Tiểu Ngư, em nhận lời anh đi.”
Phương Tiểu Ngư không thể kháng cự được sự dịu dàng này của anh, lập tức mềm lòng, chu môi nói: “Anh đúng là xấu xa, được nước lấn tới!”
Mộc Du Dương càng ôm cô chặt hơn, hệt như giữ một món bảo bối, trong lòng dâng tràn hạnh phúc.
Cảnh tượng này vừa hay lại bị Lạc Bảo Nhi và Mộc lão gia bước vào cửa trông thấy.
“E hèm.”
Mộc lão gia khẽ ho khan vài tiếng, Phương Tiểu Ngư lập tức đẩy Mộc Du Dương ra, đứng thẳng người lên, tỏ vẻ bình thản nói: “Lạc Bảo Nhi, sao con lại về rồi?”
Mộc lão gia nói: “Lạc Bảo Nhi cứ đòi phải về ngủ với con, ông không dỗ được nên đành phải mang nó qua đây. Tiểu Ngư, con chấp nhận thằng nhóc này nhanh như thế à?”
Mộc Du Dương sa sầm nét mặt, cái gì mà “nhanh như thế?”
Đây có đúng là ông nội ruột của mình không?
Phương Tiểu Ngư cười ngượng ngùng rồi đổi chủ đề: “À… ông ơi, cảm ơn ông đã đưa Lạc Bảo Nhi về.”
Theo lời kể của Lạc Bảo Nhi thì Phương Tiểu Ngư và Mộc lão gia trước đây có quan hệ rất tốt.
Tuy Phương Tiểu Ngư đã không còn nhớ Mộc lão gia nữa, nhưng điều ấy cũng không ảnh hưởng gì đến cảm tình tốt đẹp của cô dành cho Mộc lão gia.