Phương Tiểu Ngư nhìn ra được sự mất mát trong mắt anh: “Xin lỗi anh,
trước đây tôi bị rơi xuống nước, sau đó mất trí nhớ. Bây giờ tôi không
nhớ được chuyện trước đây, vậy nên tôi không nhớ anh là ai. Nếu trước
kia chúng ta có quen biết thì anh có thể nói cho tôi biết chúng ta có
quan hệ gì không?”
Mất trí nhớ rồi...
Tống Đình Hi nhìn thẳng vào mắt cô. Thì ra cô đã không còn nhớ gì cả.
Vậy hôn ước của họ...
“Anh à, anh không sao chứ?” Phương Tiểu Ngư bắt đầu thấy hơi mềm
lòng. Người đàn ông trước mắt xem ra có vẻ không giống người xấu, thậm
chí cô còn cảm thấy ánh mắt của anh khá đáng thương.
“Em là vị hôn thê của anh.”
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, cắn răng nói từng từ từng từ khiến Phương Tiểu Ngư chết đứng tại chỗ.
Sau đó cô tỉnh táo lại, mỉm cười nói: “Không thể nào. Anh à, anh đừng đùa nữa.”
Tống Đình Hi đưa tay trái của mình lên, trên ngón áp út của anh vẫn
còn đeo nhẫn đính hôn của họ. Từ khi cô đồng ý đeo chiếc nhẫn đính hôn
của họ vào, anh cũng chưa từng tháo nó xuống.
“Em không nhớ cái này sao?” Tống Đình Hi đưa nhẫn đến trước mặt cô.
Phương Tiểu Ngư nghi hoặc nhìn rồi hỏi: “Đây là...?”
“Là nhẫn đính hôn của chúng ta.” Anh cố nhịn nỗi đau trong lòng, thấp giọng nói: “Đi với anh, Tiểu Ngư, anh dẫn em đi chữa trị.”
Phương Tiểu Ngư vội lùi về sau vài bước, cô căn bản không nhớ được
anh là ai, cũng không biết lời anh nói là thật hay giả, đương nhiên cô
sẽ không đi theo anh.
“Xin lỗi, tôi đã từng khám bác sĩ rồi. Bác sĩ nói trí nhớ của tôi rất khó mà khôi phục trở lại.” Phương Tiểu Ngư nói.
“Vậy... vậy còn Lạc Bảo Nhi? Em cũng không nhớ Lạc Bảo Nhi luôn sao?” Tống Đình Hi cắn răng hỏi.
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Anh à, tôi thật sự không nhớ gì cả, nhưng có người nói với tôi, Lạc Bảo Nhi là con trai tôi.”
Đến Lạc Bảo Nhi mà cô cũng không nhớ thì sao có thể nhớ được anh là ai.
Tống Đình Hi vừa nghĩ đến đó, đột nhiên nhìn thấy một chút hy vọng.
Nếu Phương Tiểu Ngư không còn nhớ gì cả thì cô ấy cũng sẽ không nhớ đã
từng yêu Mộc Du Dương. Vậy thì chứng tỏ mọi chuyện đều có thể làm lại từ đầu.
Anh sẽ có cơ hội bước vào tim cô trước Mộc Du Dương.
Anh có rất nhiều, rất nhiều điều muốn hỏi cô. Ngay lúc muốn mở miệng thì bị cô cắt ngang.
“Xin lỗi thưa anh, bây giờ đã tối muộn lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Chuyện trước kia tôi thật sự không muốn nhớ lại, anh không cần phí công
sức nữa.”
Nói rồi Phương Tiểu Ngư xoay người đóng cửa lại.
Để lại Tống Đình Hi đứng ngoài cửa cười đau khổ.
Mấy ngày sau, Mộc Du Dương vẫn như thường lệ đưa Phương Tiểu Ngư đến
công ty. Sau khi đến công ty, Phương Tiểu Ngư gọi Ôn Minh Nguyệt vào
phòng làm việc.
“Minh Nguyệt, tôi đã xem qua bản thiết kế của cô, không có vấn đề gì
cả. Bây giờ, cô có thể giao những bản thiết kế này cho tổng giám đốc
Lương để anh ấy sắp xếp gửi về công xưởng tạo thành sản phẩm. Đợi sau
khi tung vào thị trường, cô sẽ được chia hoa hồng và tăng tiền thưởng.”
Nói rồi Phương Tiểu Ngư đưa bản thiết kế cho Ôn Minh Nguyệt.
Ôn Minh Nguyệt vô cùng cảm kích, đang chuẩn bị ra ngoài thì nghe
Phương Tiểu Ngư nói: “Minh Nguyệt, có chuyện này tôi muốn bàn với cô.”
Ôn Minh Nguyệt gật đầu: “Trưởng phòng cứ nói.”
“Tôi biết cô mới vào công ty không lâu, tôi cũng thế, nhưng hiện giờ
sắp đến kì thiết kế sản phẩm chính của quý của công ty rồi, tôi hy vọng
cô cũng tham gia thiết kế.”
Thông thường thì nhà thiết kế mới đến chưa chắc được tham gia nhiệm
vụ quan trọng như thiết kế sản phẩm chính trong quý, nhưng cũng có thể
chủ động xin gia nhập. Vì tuy là nhiệm vụ quan trọng, nhưng cũng nhận
được rất nhiều ích lợi.
Bây giờ Phương Tiểu Ngư lại chủ động đề xuất, Ôn Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không từ chối. Cô gật đầu, sau đó ra ngoài.
Phòng làm việc đột nhiên xuất hiện một chàng trai, tay cầm một bó hoa tươi nói là có hoa chuyển phát cho Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư nhận hoa xong cầm tấm thiệp bên trong lên nhìn, thì ra là Mộc Du Dương tặng.
Lương Vệ Lễ gõ cửa tiến vào, anh đến để bàn chuyện thiết kế dòng sản phẩm của quý.
Anh đề nghị do Phương Tiểu Ngư tự mình dẫn đầu đội ngũ gồm Ôn Minh
Nguyệt và những nhà thiết kế hàng đầu công ty để thiết kế ra sản phẩm
của quý. Sau đó nhanh chóng tạo thành sản phẩm tung ra thị trường.
Vì lúc trước tổ chức cuộc thi thiết kế Mirandas nên đã dời thời gian thiết kế dự án sản phẩm của quý.
Phương Tiểu Ngư đương nhiên đồng ý đề nghị của anh. Lúc Lương Vệ Lễ
chuẩn bị ra ngoài, ngoài cửa lại xuất hiện một anh chàng giao hoa khác,
cũng vẫn là hoa tặng Phương Tiểu Ngư.
Lương Vệ Lễ nhìn bó hoa tươi, cười ha ha nói: “Không nhìn ra được anh tôi lại là người lãng mạn thế. Một ngày lại gửi đến hai bó hoa.”
Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng cười cười nhận hoa, mở thiệp ra nhìn, trên thiệp lại đề tên Tống Đình Hi.
Tống Đình Hi?
Phương Tiểu Ngư đọc nhẩm ba chữ này, cố đoán xem Tống Đình Hi là ai.
Tống Đình Hi này chẳng lẽ là người đàn ông tối qua?
Phương Tiểu Ngư đặt bó hoa Tống Đình Hi tặng lên bàn.
Vào lúc tan làm, Mộc Du Dương đến văn phòng đón cô, lập tức nhìn thấy bó hoa trên bàn trà.
Nhìn thấy tên người tặng là Tống Đình Hi, cả cơ thể anh choáng váng, nhẹ giọng hỏi: “Tống Đình Hi đến tìm em rồi sao?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu: “Ừ, tối qua, sau khi anh đi không lâu, có
một người đàn ông đến tìm tôi. Anh ta nói tôi là vị hôn thê của anh ta,
hôm nay tôi lại nhận được bó hoa này.”
Mộc Du Dương khi nghe đến ba chữ “vị hôn thê” thì rõ ràng mắt anh tối đi vài phần.
Nếu cô hỏi anh, anh thật sự phải nói ra sự thật rằng cô chính là vị hôn thê của Tống Đình Hi sao?
Không được.
Anh không thể cho cô biết.
Bây giờ cô mất trí nhớ rồi, anh không dám chắc rằng nếu cô biết Tống
Đình Hi và cô có hôn ước, liệu cô có chọn Tống Đình Hi không.
Phương Tiểu Ngư quả nhiên hỏi: “Tôi thật sự là vị hôn thê của anh ta sao?”
Mộc Du Dương lập tức trả lời: “Không phải! Hắn ta chỉ là một tên điên mà thôi!”
Phương Tiểu Ngư thấy có hơi nghi ngờ. Người đàn ông ấy tuy trông có
vẻ tiều tụy mệt mỏi, nhưng cũng đâu đến mức giống người điên đâu.
Cô tỏ vẻ hoàn toàn không tin: “Anh nói bậy. Đầu óc anh ta rõ ràng rất tỉnh táo, thậm chí anh ta còn biết tên tôi. Chắc chắn trước đây tôi và
anh ta có quen biết.”
Mộc Du Dương giả vờ bình tĩnh nói: “Trước đây đúng thật em có quen
biết hắn ta, nhưng hai người chỉ là bạn thôi. Hắn ta đúng là cũng từng
theo đuổi em, nhưng đã bị em từ chối. Anh nói rồi, người em yêu là anh,
bất kể là trước đây hay là sau này, người em yêu đều chỉ có anh thôi.”
Nghe xong câu này, Phương Tiểu Ngư đỏ mặt nói: “Anh tự kỉ vừa thôi, ai nói là tôi yêu anh chứ?”
Cô xoay người ra khỏi phòng làm việc, Lạc Bảo Nhi đang đợi cô trong xe.
Ba người vẫn như cũ cùng nhau ăn tối, có điều tối nay Lạc Bảo Nhi cứ
nhất quyết bám lấy Phương Tiểu Ngư, không chịu về cùng Mộc Du Dương.
Dưới tình thế không còn cách nào khác, Phương Tiểu Ngư chỉ đành đồng ý cho Lạc Bảo Nhi ở cùng cô tối nay, nhưng Mộc Du Dương thì nhất định
phải về, không thể qua đêm ở đây.
Mộc Du Dương đã biết từ trước sẽ thế, chỉ đành chấp nhận hiện thực mà rời khỏi nhà Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư vào phòng dỗ Lạc Bảo Nhi ngủ. Thế nhưng Lạc Bảo Nhi mãi không chịu ngủ, cứ bám lấy cô đòi cô kể chuyện cho nghe.
“Mẹ, Lạc Bảo Nhi muốn dọn về đây ở, muốn được ở cùng mẹ.” Lạc Bảo Nhi làm nũng nói.
Phương Tiểu Ngư tìm một cuốn truyện cổ tích trong ngăn kéo, ngồi lên
giường Lạc Bảo Nhi nói: “Vậy mẹ hỏi con vài chuyện, con phải thành thật
trả lời mẹ. Nếu con trả lời tốt thì mẹ sẽ đồng ý yêu cầu của con, thế
nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT