Lạc Bảo Nhi gật đầu thật mạnh: “Mẹ muốn hỏi gì Lạc Bảo Nhi cũng sẽ trả lời, chỉ cần có thể sống cùng với mẹ.”

Phương Tiểu Ngư có rất nhiều rất nhiều câu hỏi cần được giải đáp, mà sở dĩ cô chọn hỏi Lạc Bảo Nhi là vì trẻ con sẽ không nói dối, Lạc Bảo Nhi sẽ không lừa cô.

Cô mở miệng hỏi vấn đề quấy rầy cô đã lâu: “Trước kia mẹ thật sự rất yêu chú Mộc sao?”

Theo lời Mộc Du Dương, hai người họ trước đây rất yêu nhau, nhưng vì giữa họ có hiểu lầm nên không thể ở bên nhau. Cô không biết những lời này của anh là thật hay giả.

Lạc Bảo Nhi trả lời: “Mẹ thật sự rất yêu chú Mộc, chú Mộc cũng rất yêu mẹ. Nhưng mẹ không ở cùng với chú Mộc, vì mẹ và chú Mộc không chịu chủ động bày tỏ tình cảm của mình cho đối phương, thế nên đã bỏ lỡ nhau.”

Thằng nhóc này, đúng là con nít quỷ, cái gì cũng nói được, cái gì cũng biết.

Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Vậy Lạc Bảo Nhi có biết một chú họ Tống không?”

Lạc Bảo Nhi gật đầu: “Đương nhiên là biết ạ. Mẹ còn đính hôn với chú Tống nữa kìa. Ông nội Tống và bà nội Tống đều đối xử rất tốt với Lạc Bảo Nhi. Nhưng sau đó mẹ mất tích, Lạc Bảo Nhi luôn ở nhà chú Mộc, chưa từng gặp lại chú Tống.”

Cô đúng là vị hôn thê của Tống Đình Hi!

Vậy Mộc Du Dương vì sao lại lừa cô?

“Mẹ còn muốn hỏi Lạc Bảo Nhi gì nữa không?” Lạc Bảo Nhi thấy Phương Tiểu Ngư ngây người nên lấy tay huơ huơ trước mặt cô.

“Ừ, hết rồi. Lạc Bảo Nhi mau ngủ đi.” Phương Tiểu Ngư trả lời.

Lạc Bảo Nhi tròn xoe mắt hỏi: “Vậy... mẹ ơi, mẹ đồng ý cho Lạc Bảo Nhi ở cùng mẹ chứ?”

“Ừ, mẹ đồng ý, mau ngủ đi.”

Sau khi có được câu trả lời như mong muốn, Lạc Bảo Nhi vui đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Phương Tiểu Ngư hôn nhẹ lên trán Lạc Bảo Nhi, sau đó đứng dậy ra ngoài, tiện tay tắt luôn đèn.



Trong một biệt thự sang trọng, Tô Lạc Nhĩ mở cửa vào phòng của An Ly.

Từ sau khi Mộc Du Dương tuyên bố hủy bỏ hôn ước với cô trong buổi họp báo Mirandas, An Ly như mất hồn, cả ngày nhốt mình trong phòng.

Tô Lạc Nhĩ cũng không biết phải làm sao với cô, dường như hiện giờ cô đã mất tất thảy lòng tin, bất kể là với cuộc sống hay với kế hoạch trả thù của mẹ con cô.

Tô Lạc Nhĩ thở dài, mấy hôm nay bà ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều.



Năm đó, sau khi An Ly tỉnh lại ở nước ngoài, chuyện đầu tiên cô nhắc đến chính là về nước, cô muốn quay về gặp Mộc Du Dương.

An Ly thật lòng yêu Mộc Du Dương.

Nhưng lúc đó bà ta đã nói hết mọi chuyện với cô. Từ đó, cô không thể không gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể không trở thành một cỗ máy báo thù.

Cô dần mất đi sự lương thiện và chân thật ngày xưa, cũng mất đi trái tim của mình.

Nếu nói ban đầu là do bị mẹ bắt ép, vậy thì về sau chính cô đã chủ động làm trái với lương tâm. Đứng trước hận thù sâu đậm, cô không có tư cách nói chuyện tình yêu với Mộc Du Dương.

Vậy nên giữa cô và Mộc Du Dương từ rất nhiều năm về trước đã định trước kết cục như bây giờ. Cho dù không có Phương Tiểu Ngư, cô và anh cũng không có khả năng ở bên nhau.

Bởi vì ở giữa họ có quá nhiều ngăn cách, quá nhiều cách trở.

Tô Lạc Nhĩ ngồi xuống bên giường của An Ly, đưa cháo đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Ăn chút đi, con đã hai ngày không ăn gì rồi.”

An Ly lắc đầu, đau khổ nhắm mắt lại, trong đầu cô vẫn hiện lên những chuyện trước kia giữa cô và Mộc Du Dương, về quá khứ tươi đẹp từng có giữa họ.

Tô Lạc Nhĩ đặt cháo lên bàn, nói một cách nghiêm túc: “Đừng tiếp tục thế này nữa. Nghĩ đến bố con đi, ông ấy sẽ muốn nhìn thấy con thế này sao?”

Phải rồi, bố.

An Ly còn nhớ lúc nhỏ, khi bố cô còn sống, cô vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ An, muốn gì được nấy. Cho dù cô có muốn mặt trăng trên trời, bố cô cũng sẽ hái xuống cho cô.

Nhưng bây giờ đã không còn những ngày tốt đẹp, vô lo vô ưu như vậy nữa.

Cô không cách nào tha thứ cho người hại chết bố cô, vậy nên số trời đã định sẵn cô và Mộc Du Dương sẽ đứng ở vị trí đối lập.

Thấy An Ly cuối cùng cũng có phản ứng khi nhắc tới An Vân Long, Tô Lạc Nhĩ nói tiếp: “Nghĩ đến chuyện bố con làm sao mà chết, tâm trạng của mẹ và con đều như nhau. Chúng ta là mẹ con, chúng ta đều đã được định trước đời này sẽ không có cuộc sống cho riêng mình. Chúng ta sinh ra chính là vì báo thù mà sống.”

Cô đã không còn tình yêu, không thể đến ý chí trả thù cũng mất đi.

Nếu như Mộc Du Dương hiện tại đã không còn tình cảm gì với cô, vậy cô cũng không còn gì vướng bận nữa.

An Ly vươn tay lấy chén cháo, bắt đầu ăn từng thìa một.

“Vậy mới đúng chứ.” Tô Lạc Nhĩ nói: “Nếu bố con ở dưới kia mà biết, ông ấy sẽ tự hào về con.”



Bố sẽ tự hào sao?

Bố sẽ tự hào với bộ dạng hiện giờ của cô sao?

An Ly cười khổ một tiếng, ăn hết bát cháo trên tay.



Đã đến giữa quý, Phương Tiểu Ngư cùng nhóm thiết kế của cô ngày đêm tăng ca để làm ra sản phẩm quan trọng trong quý.

Buổi họp báo công bố sản phẩm quan trọng cho quý này của Mirandas đã được quyết định là vào ngày thứ hai tới. Vậy nên thân là trưởng phòng, Phương Tiểu Ngư cùng với tổng giám đốc Lương Vệ Lễ đều phải chuẩn bị rất lâu.

Lương Vệ Lễ ngồi trước bàn làm việc: “Tiểu Ngư, thời gian này cô vất vả rồi. Đợi buổi họp báo sản phẩm mới kết thúc, tôi sẽ cho cô nghỉ phép thật dài, để cô nghỉ ngơi thật tốt.”

Phương Tiểu Ngư thấy không sao, cô là kiểu người sợ nhất rảnh rỗi không gì làm. Chỉ cần có chuyện làm, cô sẽ cảm thấy cuộc sống phong phú.

Cô đã mất đi kí ức của hơn hai mươi năm, khoảng thời gian tiếp theo của cuộc đời cô, cô phải tăng thêm thật nhiều kí ức tốt đẹp, để tương lai cô còn có thứ mà nhớ lại.

Cô tiếp tục lật xem các bản thiết kế, hoàn toàn không chú ý đến Mộc Du Dương đang đi đến gần cô.

Lương Vệ Lễ hắng giọng hai tiếng, muốn nhắc nhở Phương Tiểu Ngư rằng có người đến, nhưng cô vẫn không phát hiện ra.

“Xem ra anh nên tăng lương cho em rồi.”

Mãi cho đến khi Mộc Du Dương cất tiếng nói chuyện, Phương Tiểu Ngư mới giật mình tỉnh táo lại.

Cô tức giận: “Anh làm gì vậy? Sao đứng ở sau lưng người ta mà cũng không phát ra tiếng động gì thế?”

Mộc Du Dương nhướn mày, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, giả vờ nghiêm túc nói: “Ừ, lúc em làm việc nghiêm túc như thế, ngay đến bước chân của anh cũng không nghe thấy, xem ra những nhân viên khác đều phải học tập em rồi.”

Phương Tiểu Ngư lừ mắt với anh, tiếp tục nghiên cứu bản thiết kế, nhưng Mộc Du Dương đã giành lấy chúng trước cô một bước rồi nói: “Đừng xem nữa, nên đi đón Lạc Bảo Nhi tan học rồi.”

Phương Tiểu Ngư giờ mới nhớ ra đã đến giờ tan học của Lạc Bảo Nhi.

Bắt đầu từ tối hôm đó, Lạc Bảo Nhi luôn đi theo cô.

Chuyện khiến cô đau đầu chính là Mộc Du Dương cũng ngày ngày kiếm cớ qua chỗ cô. Lúc thì nói muốn giúp cô chăm sóc Lạc Bảo Nhi, khi thì nói Lạc Bảo Nhi nhớ anh. Tóm lại luôn tìm được cớ, mà Lạc Bảo Nhi chính là cái cớ tốt nhất của anh.

“Không phải chứ? Em nói này anh trai, hai người dọn về sống chung nhanh vậy sao? Còn cùng nhau đi đón Lạc Bảo Nhi tan học?” Lương Vệ Lễ trố mắt hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play