Mộc Du Dương nằm xoay lưng về phía cô vẫn đang ngủ say, cô lấy tay đẩy nhẹ anh, anh xoay người đối mặt với cô tiếp tục ngủ.

“Dậy đi.” Phương Tiểu Ngư gọi một tiếng, anh vẫn không trả lời.

Tay anh choàng qua ôm chặt lấy cô, chỉ nghe anh lẩm bẩm: “Đừng quấy... ngoan... ngủ thêm lát nữa thôi...”

Cô nhíu mày, đang muốn thoát khỏi cái ôm của anh thì nghe anh tiếp tục lẩm bẩm: “Tiểu Ngư... Tiểu Ngư... đừng đi...”

Trong mơ, anh vậy mà lại vẫn gọi tên cô.

Nhìn thấy Mộc Du Dương nằm bên, trong lòng lại nghĩ đến Lạc Bảo Nhi đang ngủ ở phòng bên, Phương Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy, cuộc sống như vậy hình như cũng không đến mức không thể chấp nhận.



Lúc Mộc Du Dương thức dậy thì đã hơn 9 giờ.

Tối qua dùng sức trên cơ thể cô quá nhiều mới dẫn đến chuyện anh thức dậy muộn thế này.

Phương Tiểu Ngư đã không ở bên cạnh từ lâu, nghe tiếng có vẻ như cô đang ở trong bếp. Anh rời giường, mở cửa phòng ngủ ra ngoài, đập vào mắt là một cảnh tượng ấm áp.

Lạc Bảo Nhi đang ngồi chỗ bàn ăn uống sữa, Phương Tiểu Ngư đang bận rộn trong nhà bếp.

Mộc Du Dương làm một động tác suỵt với Lạc Bảo Nhi, sau đó len lén đi vào nhà bếp, ôm Phương Tiểu Ngư từ phía sau.

Phương Tiểu Ngư bị anh làm giật mình, cô xoay người lại ngạc nhiên hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Anh ôm cô thật chặt vào lòng, cằm kề lên hõm cổ của cô, lẩm bẩm: “Có em thật tốt, Tiểu Ngư.”

Đã từng có nhiều lúc, anh nghĩ rằng cả đời này không thể gặp lại cô nữa, anh nghĩ rằng mình sẽ phải ân hận suốt đời, không ngờ ông trời lại đưa Tiểu Ngư về lại bên cạnh anh.

Lần này, anh sẽ không buông tay nữa, anh đã thề từ lâu rằng sẽ cất giữ niềm hạnh phúc không dễ gì có được này cho riêng mình.

Cảm giác được Lạc Bảo Nhi đang nhìn họ, Phương Tiểu Ngư đẩy Mộc Du Dương ra, xoay người lại tiếp tục chiên trứng.

“Tại anh cả đấy, trứng chiên khét luôn rồi này.” Phương Tiểu Ngư rủa xả: “Đồ xấu xa.”

Câu “đồ xấu xa” này chỉ là câu Phương Tiểu Ngư nói ra để bộc lộ sự bất mãn trong lòng của cô. Tối qua anh giống mãnh thú muốn thoát khỏi lồng giam, điên cuồng chiếm lấy cơ thể của cô, đã mấy lần cô cảm thấy thể lực không đủ, suýt thì ngất đi.

Phương Tiểu Ngư không hề biết thì ra ở trên giường anh lại dũng mãnh như vậy.



“Hả?” Anh nở nụ cười xấu xa, “Tiểu Ngư, em nói anh là đồ xấu xa, chẳng lẽ tối qua ở trên giường em không vui sao?”

Ặc... lúc đó đúng là cô có hơi... hưởng thụ.

Mặt cô đỏ đến tận mang tai, cô cầm cái xẻng lên uy hiếp anh: “Đừng đứng ở đây nữa, bằng không sẽ cho anh biết xẻng làm bằng thép đấy.”

Cái xẻng bằng thép không gỉ cô cầm trên tay không phải đồ chơi đâu, đánh xuống một cái, bảo đảm anh sẽ u đầu.

Mộc Du Dương liền ngoan ngoãn đi đến bàn ăn ngồi xuống cạnh Lạc Bảo Nhi.

Phương Tiểu Ngư nhanh chóng làm xong trứng chiên và bánh mì nướng, ba người cùng ăn sáng rồi ra ngoài.

Sau khi đưa Lạc Bảo Nhi đến trường mẫu giáo, Mộc Du Dương lại lái xe đưa Phương Tiểu Ngư đến Mirandas.

Phương Tiểu Ngư đứng ở cửa đuổi Mộc Du Dương đi làm, sau đó tự mình vào công ty.

Cả đoạn đường có không ít người chào hỏi cô, mặc kệ là người quen biết cô hay không, tất cả đều biết sau này cô chính là nhà thiết kế chính kiêm trưởng phòng của công ty.

Phương Tiểu Ngư đến phòng làm việc của Lương Vệ Lễ chào hỏi xong, Lương Vệ Lễ sắp xếp cho cô một phòng làm việc vô cùng sáng sủa rộng rãi. Ba chữ “Phòng trưởng phòng” dán trước cửa rất bắt mắt, Phương Tiểu Ngư thấy rất hài lòng.

Điều đáng nhắc đến là nhà thiết kế đạt hạng nhì trong cuộc thi thiết kế của Mirandas cũng là một phụ nữ, tuổi còn trẻ đã có thành tựu trong giới thiết kế.

Lần này, cô ấy cũng được tuyển thẳng làm nhà thiết kế chính cho Mirandas.

Có người gõ cửa phòng làm việc của Phương Tiểu Ngư, người đi vào chính là nhà thiết kế chính mới đến, Ôn Minh Nguyệt.

Ôn Minh Nguyệt đặt một tập thiết kế lên bàn của Phương Tiểu Ngư, sau đó cười nói: “Trưởng phòng, đây là bản thiết kế tôi vẽ lúc rảnh rỗi ở nhà. Hôm nay khi đến công ty tôi đã chỉnh sửa nó lại một lượt, tôi muốn nhờ cô góp ý cho tôi.”

Ôn Minh Nguyệt cũng mới nhận chức hôm nay, vừa đến công ty ngày đầu tiên đã đưa một bộ thiết kế lớn vậy, từ đó có thể thấy năng lực của cô ấy.

Phương Tiểu Ngư trả lời: “Được, cô để đó đi, tôi sẽ xem giúp cô.”

Sau khi Ôn Minh Nguyệt rời đi, Phương Tiểu Ngư bắt đầu nghiên cứu kĩ lưỡng tập thiết kế của cô ấy, rồi bị thiết kế của cô ấy làm kinh ngạc.

Mỗi một thiết kế của cô ấy đều rất độc đáo và mới mẻ.

Phương Tiểu Ngư ngồi thẳng người, tập trung nghiên cứu tập thiết kế của cô ấy.



Đợi sau khi xem xong bản thiết kế của Ôn Minh Nguyệt thì đã là sáu giờ chiều, điện thoại của Phương Tiểu Ngư reo lên, là Mộc Du Dương gọi đến, nói đang đợi cô ở dưới lầu công ty.

Phương Tiểu Ngư sắp xếp lại gọn gàng bản vẽ của Ôn Minh Nguyệt, đặt lại lên bàn. Quả nhiên là người đạt giải á quân cuộc thi thiết kế của Mirandas, không tầm thường chút nào. Ôn Minh Nguyệt này nhất định sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc.

Xuống lầu, Mộc Du Dương quả nhiên đang đợi cô ở trong xe, trong xe còn có Lạc Bảo Nhi. Sau khi ăn xong bữa tối, Mộc Du Dương đưa cô về nhà, sau đó ngoan ngoãn nghiêm túc lái xe về nhà cùng Lạc Bảo Nhi.

Cũng may hôm nay anh không mặt dày sống chết yêu cầu qua đêm ở đây, bằng không Phương Tiểu Ngư thật sự không biết phải làm sao với anh.

Phương Tiểu Ngư đi tắm rồi lên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên lúc này chuông cửa nhà cô vang lên, Phương Tiểu Ngư nghi hoặc mở cửa.

Cô phát hiện đứng trước cửa là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Người đàn ông này có vẻ ngoài rất sáng sủa, nhưng trông có vẻ rất tiều tụy, hơn nữa râu mọc lởm chởm, có vẻ không được gọn gàng lắm.

Chính là Tống Đình Hi.

Hôm nay anh mới từ trên báo đọc được tin cô trở thành quán quân cuộc thi thiết kế của Mirandas.

Anh từng đến Mirandas tìm cô, nhưng cô đã tan làm, thế nên anh đã chạy thẳng đến nhà cô.

Phương Tiểu Ngư đầy nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt. Không đến mấy giây, người đàn ông ấy đã rơi nước mắt, ôm chầm lấy cô.

“Tiểu Ngư...” Tống Đình Hi nhẹ giọng gọi tên cô.

Phương Tiểu Ngư giật mình, cô không ngờ người đàn ông này lại đột nhiên hành động như thế. Lúc này, cô cảm thấy người đàn ông này có lẽ là một tên dê xồm biến thái.

Cô mạnh mẽ chống cự, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu anh ta thật sự là người xa lạ với cô, vậy sao lại biết tên cô?

Chẳng lẽ anh ta quen biết cô?

Phương Tiểu Ngư mở miệng hỏi: “Anh ơi, chúng ta quen biết nhau sao?”

Tựa như có một quả bom nổ bên trong đầu Tống Đình Hi. Trên đường đến đây, anh đã nghĩ tới đủ mọi loại khả năng.

Phương Tiểu Ngư có lẽ sẽ không gặp anh, có lẽ đã chọn ở bên Mộc Du Dương rồi.

Nhưng dù thế nào anh cũng không ngờ, Phương Tiểu Ngư lại có vẻ hoàn toàn không quen biết anh thế này!

Họ chỉ mới không gặp nhau vài tháng mà thôi, thế mà đến anh trông thế nào cô cũng quên mất rồi sao?

“Tiểu Ngư...” Anh mấp máp môi nhưng không biết nên nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play