Khi Phương Tiểu Ngư mới vào Louise, ông bà Tống xem cô như cái gai trong mắt.

Lúc đó, họ thấy Phương Tiểu Ngư là cô gái ham hư vinh, thấy sang bắt quàng làm họ.

Nhưng về sau, Phương Tiểu Ngư dùng thực lực đã chứng minh cô là người cống hiến cho Louise hơn ai hết.

Từ lúc vào công ty, ngay cả những bộ trang phục sau khi được cô xét duyệt và cải tiến đều trở nên rất bán chạy chứ đừng nói gì đến những bộ mà cô tự tay thiết kế.

Bây giờ ba chữ Phương Tiểu Ngư đã trở thành kim bài của Louise.

Cho nên ông bà Tống không dám gây khó dễ Phương Tiểu Ngư nữa, thậm chí còn muốn chuyển trọng tâm sản nghiệp sang thiết kế thời trang.

Hơn nữa lúc trước, Tống Định Bang vô tình được biết, Lương Vệ Lễ đã từng đến mời Phương Tiểu Ngư về làm việc lại cho Gloria.

Tống Định Bang nghe tin này xong liền toát hết cả mồ hôi. Nếu mất Phương Tiểu Ngư, Louise chắc chắn sẽ không còn huy hoàng như bây giờ. Cũng may là Phương Tiểu Ngư không bị Lương Vệ Lễ cướp đi.

Thế là ông quyết định, nhất định phải tìm cơ hội xin lỗi Phương Tiểu Ngư, tìm cách giữ cô ở lại Louise.

Càng nghĩ thì biện pháp tốt nhất là để Tống Đình Hi cưới Phương Tiểu Ngư.

Ngược lại Tống Đình Hi tình nguyện lấy cô làm vợ nhưng anh biết người không đồng ý lại là Phương Tiểu Ngư.

Hiểu được ý người nhà họ Tống, Phương Tiểu Ngư chậm rãi nói: “Bác trai, bác gái, ông, bà, mọi người yên tâm. Từ nhỏ bố con đã dạy con đạo làm người, uống nước nhớ kẻ trồng cây. Đình Hi anh ấy luôn chăm sóc cho con, lo cho con, con cũng đã nhận nhiều ân huệ của mọi người. Cho nên mọi người yên tâm, con sẽ không rời khỏi Louise đâu.”

Tống Định Bang lộ vẻ vui mừng, Phương Tiểu Ngư nói tiếp: “Nếu đã chọn ở lại Louise, vậy thì con nhất định sẽ cố gắng đến cùng. Còn về chuyện giữa con và Đình Hi, con hy vọng mọi người đừng can thiệp nữa, chúng con sẽ tự giải quyết được.”

Cô ngụ ý có những chuyện đừng nên cưỡng cầu, nhất là chuyện tình cảm.

Cô đã quyết định sẽ từ từ chấp nhận tình cảm của Tống Đình Hi rồi nhưng cô cần có thời gian.

Tống Định Bang và Đặng Hân hiểu ý cô, cùng nhau gật đầu.

Thấy mọi chuyện đã xong, Lạc Bảo Nhi bỗng nói: “Mẹ không phải nói không ăn sáng là không tốt cho dạ dày sao? Mẹ đừng bỏ bữa sáng, mẹ phải tự chăm sóc tốt cho mình.”

Phương Tiểu Ngư áy náy nhìn Lạc Bảo Nhi, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn cầm lên một miếng bánh mì nướng.



Tại sân bay thành phố Y, các chuyến bay cứ đều đặn bay lên đáp xuống từng chuyến. Một người phụ nữ mặc toàn đồ hiệu từ máy bay bước ra, theo dòng người ra khỏi sân bay.

Tháo kính râm xuống, Lý Vân Phương lộ vẻ mệt mỏi.

Sau lần cầm một khoản tiền từ tay Tống Đình Hi trả nợ cho đứa con trai Phương Thiên Hào, họ vẫn còn dư mười triệu.

Dựa vào mười triệu này, Phương Thiên Hào và Lý Vân Phương có thể sống tốt được hai tháng. Ai ngờ Phương Thiên Hào tính tình không đổi, lại lén bà ta đi cờ bạc!

Lần này Phương Thiên Hào đã thua sạch hết mười triệu. Lý Vân Phương không nỡ đánh chết đứa con trai yêu quý này mà chỉ mắng một trận.

Phương Thiên Hào không nên thân. Anh ta nghĩ người đàn ông tên Tống Đình Hi đó có rất nhiều tiền, đưa cho họ thêm một ít cũng đâu có sao.

Chỉ cần Lý Vân Phương đi tìm anh ta lần nữa, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vậy thì cuộc sống nửa đời còn lại hai mẹ con không cần phải lo nữa.

Thế là Lý Vân Phương đành đến thành phố Y.

Khi Tống Đình Hi tan sở bước ra đến cổng tập đoàn Tống Thị thì bị một người phụ nữ gọi lại.

Anh quay đầu thì nhìn thấy mẹ của Phương Tiểu Ngư, Lý Vân Phương!

Anh khẽ nhíu màu, không biết bà ta lại đến tìm anh làm gì.

Lý Vân Phương nhoẻn miệng cười bước đến, “À, cậu Tống à, gần đây tôi có chút chuyện gấp, cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không?”

Tống Đình Hi giật mình. Hai tháng trước anh vừa đừa cho người đàn bà này một khoản tiền không nhỏ, vậy mà bây giờ bà ta còn chạy đến đây xin thêm?

Đúng là coi tiền như rác à?

Lý Vân Phương này tuy là người một nhà với Phương Tiểu Ngư nhưng bản tính trái ngược. Phương Tiểu Ngư là cô gái dù có đói chết cũng không muốn dựa dẫm vào ai. Còn bà ta thì lại là loại phụ nữ ham hư vinh, kiếm tiền bằng mọi giá.

Tống Đình Hi nhìn Lý Vân Phương, lạnh lùng nói: “Bác gái, nếu con nhớ không nhầm thì hai tháng trước con đã đưa cho bác một số tiền mà người bình thường cả đời cũng không bao giờ có được. Con đã đưa cho bác đủ rồi, lần này tôi sẽ không đưa nữa. Bác về đi.”

Lý Vân Phương sững sờ, bà takhông ngờ lần trước Tống Đình Hi sảng khoái đưa tiền như vậy mà lần này lại từ chối một cách trực tiếp quá.

Bà ta thấy có chút mất mặt, định mở miệng nhưng không biết nói thế nào.

Tống Đình Hi liếc nhìn bà: “Xin lỗi, bác gái, con rất bận, tôi đi trước đây.”



Nói xong anh lên xe đi mất.

Lý Vân Phương trong lòng khó chịu nhưng bà ta cần phải tìm cách để kiếm ra tiền.

Phương Tiểu Ngư sau khi tan sở thì đến trường đón Lạc Bảo Nhi về nhà như thường lệ. Nhưng về đến nhà, cô nhìn thấy một bóng người đáng ghét quen thuộc, đó là Lý Vân Phương.

Cô tìm cách giả vờ như không nhìn thấy bà ta, nhưng Lý Vân Phương đã nhanh chân phi đến, “Tiểu Ngư à, con đón con trai đi học về à?”

Phương Tiểu Ngư liếc mắt, giận dữ nói: “Lý Vân Phương, bà đến đây làm gì?”

Lạc Bảo Nhi nhút nhát nấp sau lưng Phương Tiểu Ngư. Cậu vẫn nhớ, lần trước bà ta rất hung dữ trước cổng trường đây mà.

Lý Vân Phương kéo lấy tay Phương Tiểu Ngư cười hì hì: “Tiểu Ngư à, không ngờ chỗ con ở lại cao cấp thế này! Căn nhà này chắc là nhiều tiền lắm nhỉ? Có phải là của cậu Tống cho con không? Trời ơi Tiểu Ngư à, con thật tốt số, không giống như đứa em đáng thương của con…”

Người đàn bà ngu ngốc này dám lấy Phương Thiên Hào ra làm chiêu bài tình cảm mà không biết rằng người Phương Tiểu Ngư ghét nhất chính là bà ta, người thứ hai là Phương Thiên Hào sao?

Lại còn dám dùng tên của nó để đánh đòn tình cảm à, nằm mơ đi!

Phương Tiểu Ngư dùng sức rút tay ra nhưng không rút được. Cô quay đầu sang nói với Lạc Bảo Nhi: “Lạc Bảo Nhi ngoan, con lên lầu vào nhà trước đi, nhớ khóa cửa cẩn thận, mẹ một lát nữa sẽ lên sau.”

Lạc Bảo Nhi gật đầu, bước thật nhanh vào thang máy.

Cậu bé vừa đi khỏi, Phương Tiểu Ngư lúc này không còn kiên nhẫn nữa: “Được rồi Lý Vân Phương, muốn gì thì bà mau nói đi, tôi không hơi đâu nói chuyện tào lao với bà!”

Lý Vân Phương buông tay cô ra và nói: “Tiểu Ngư à, mẹ và em trai con đang sống trong cảnh nghèo khổ, đến bữa cơm cũng không có tiền mua ăn. Con xem, con bây giờ sống tốt như vậy, có thể giúp đỡ mẹ một ít không? Một ít thôi cũng được.”

Phương Tiểu Ngư chán ghét liếc sang, bà ta thật sự nằm mơ giữa ban ngày mà.

Năm năm trước, lúc cô bị đuổi khỏi nhà, lòng cô đã tự hứa sau này nhất định sẽ trả thù bà ta và Phương Thiên Hào, để cho bà ta biết viết chữ sai là thế nào!

Nhưng về sau có Lạc Bảo Nhi rồi, cô không còn tâm niệm trả thù nữa. Cô chỉ muốn chăm sóc, cùng Lạc Bảo Nhi sống những ngày bình an, vui vẻ. Nhưng không ngờ người đàn bà này lại chủ động tìm đến đây, lại còn vọng tưởng muốn lấy tiền của cô?

Nằm mơ à!

Cô nhíu mày, thả ra câu “Tôi không có tiền” rồi quay người bỏ đi nhưng lại bị Lý Vân Phương cản lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play