Lý Vân Phương tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Tiểu Ngư à, sao con lại như vậy? Tốt xấu gì thì mẹ cũng đã nuôi con mười mấy năm, sao con có thể nói không nhận mẹ là không nhận được?”

Phương Tiểu Ngư bực bội: “Thôi đi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, bà còn giả vờ để làm gì? Mười mấy năm bà đối xử với tôi thế nào, trong lòng tôi và bà đã rõ. Tôi không tính toán với bà thì thôi, sao bà còn vác mặt đến hỏi tiền tôi?”

Lý Vân Phương thấy cô không mềm lòng, thế là quay ngoắt từ vẻ đáng thương trở lại dáng vẻ bình thường, “Phương Tiểu Ngư, vậy thì tôi nói thẳng. Cô đưa tiền thì tôi đi, tôi sẽ không tìm cô nữa. Còn bằng không thì đừng trách sao tôi không khách khí!”

Phương Tiểu Ngư cười nhạt: “Hờ, không khách khí? Để tôi xem bà làm sao không khách khí đây!”

Lý Vân Phương đột nhiên cười gian xảo, “Nếu không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ in chữ lớn dán trước cổng công ty các người, dưới lầu nhà cô! Tôi sẽ thông báo cho mọi người biết toàn bộ chuyện cô chưa chồng mà đã có con, hoang dâm vô độ thế nào!”

Phương Tiểu Ngư biến sắc, khồng ngờ bà ta lại nghĩ ra chiêu này!

Có điều, tức thì tức nhưng cô vẫn quyết không để bà ta đắc ý!

“Vậy bà mau làm nhanh đi! Chỉ cần bà dám làm tôi sẽ đi báo cảnh sát! Đến lúc vào tù rồi thì không phải bà sẽ được ăn cơm miễn phí dài hạn sao?”

Mềm cũng không được, cứng cũng không xong, Lý Vân Phương đành phải ra đòn chí mạng cuối cùng, “Nếu tôi không nhớ nhầm, con trai của cô đang đi học trường quốc tế song ngữ Úc Dương đúng không? Nó tên gì nhỉ? Phương Thiên Lạc, đúng không?”

Phương Tiểu Ngư biến sắc, mặt cô cũng bắt đầu trở nên hung dữ, “Bà muốn làm gì? Tôi cảnh cáo bà, nếu bà làm hại đến Lạc Bảo Nhi của tôi, tôi sẽ không tha cho bà!”

“Tiểu Ngư à, cô đừng nóng nảy. Yên tâm, sao tôi có thể làm hại đến con trai cô được chứ! Bất quá tôi chỉ đến trường nó dán vài chữ lớn thông báo, rồi lên mạng gửi chút tin nhỏ nhặt, rằng Phương Thiên Lạc của chúng ta là đứa con rơi mà mẹ nó đã vụng trộm với một thằng đàn ông sinh ra. Lẽ nào đây không phải là sự thật sao? À đúng rồi, nếu cô muốn báo cảnh sát thì cứ báo họ đến bắt tôi đi. Những ngày sau này của Phương Thiên Lạc chắc cũng dễ sống đấy nhỉ!” Lý Vân Phương nói xong liền phá lên cười đắc ý.

Bốp! Phương Tiểu Ngư giận run người, quay người bạt tay Lý Vân Phương thật mạnh.

Lý Vân Phương ôm mặt không đánh trả, cười ác độc: “Sao nào, Phương Tiểu Ngư, rốt cuộc là có đưa tiền hay không?”

Nói thật, Phương Tiểu Ngư lúc này rất muốn đem cái bà già không biết xấu hổ này ra băm vằm trăm mảnh nhưng cô không thể làm vậy. Cô còn có Lạc Bảo Nhi. Lạc Bảo Nhi còn quá nhỏ, không thể ngay cả mẹ cũng không còn!

“Bà muốn bao nhiêu? Tôi nói cho bà biết, tôi không có nhiều đâu!” Phương Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi nói.



“Không cần quá nhiều, 100 triệu là được rồi.” Lý Vân Phương hờ hững nói ra con số, Phương Tiểu Ngư ngạc nhiên đến nổi suýt rớt cằm xuống đất.

“Lý Vân Phương, bà đang nằm mơ à?”

100 triệu? Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! Bây giờ gom tất cả gia tài lại cũng không quá 100 ngàn!

Lý Vân Phương trả lời: “Phương Tiểu Ngư, cô đừng giả bộ nữa được không? Tôi thấy căn nhà cô đang ở ít nhất cũng đáng giá hai ba mươi triệu. Có thể bỏ ra hai ba mươi triệu mua nhà thì 100 triệu lại không có à? Với lại, tôi nghe nói, cô bây giờ là trưởng phòng thiết kế của Louise! Một công ty lớn như Louise, lương một năm khoảng bao nhiêu tôi đại khái cũng đoán được mà.”

Bà ta nói đúng là không sai. Tiền lương ở Louise đúng là không thấp, hơn nữa, Phương Tiểu Ngư lại là người kiêm nhiệm nhiều chức vụ như thế. Nhưng cách đây không lâu, Phương Tiểu Ngư đã tiêu hết để mua cái đồng hồ đeo tay cho Tống Đình Hi. Bây giờ cô lấy đâu ra tiền nữa?

Cô nghiêm mặt nhìn Lý Vân Phương: “Tôi nhiều lắm cũng chỉ có thể cho bà 100 ngàn, cầm tiền rồi mau cút khỏi mắt tôi.”

Nghe vậy, Lý Vân Phương cười lớn, “Phương Tiểu Ngư, cô giả vờ với tôi đấy à? 100 ngàn đủ để làm cái gì? Cô không phải đang có tài khoản ngân hàng sao? Cái cậu Tống Đình Hi gì đó không phải có rất nhiều tiền à? Cô đi vay cậu ta đi! Lần trước tôi hỏi vay hơn mười triệu, vậy mà không chớp mắt cậu ta đã đưa tiền ngay!”

Nói xong bà ta còn ra vẻ vênh váo tự đắc nhìn Phương Tiểu Ngư. Nếu cô không có tiền thì cứ chạy đến Tống Đình Hi mà lấy là được rồi.

“Bà nói cái gì?” Phương Tiểu Ngư túm lấy áo Lý Vân Phương, trợn mắt, “Bà hỏi mượn Tống Đình Hi hơn mười triệu?”

Hơn nữa anh thật sự đã cho rồi!

Lý Vân Phương hoảng sợ, run rẩy lắp bắp, “Đúng... Đúng vậy. Thì… sao nào? Đó là do cậu ta tình nguyện đưa tiền cho tôi…”

Phương Tiểu Ngư biết Tống Đình Hi chắc chắn là vì muốn giữ thể diện cho cô nên mới đưa tiền. Nhưng anh thật không có nguyên tắc gì cả!

“Lý Vân Phương, bà là loại đàn bà không biết liêm sỉ!” Phương Tiểu Ngư mắng, “Tôi chỉ có 100 ngàn, muốn thì lấy, không thì cút!”

Nói đến tiền, Lý Vân Phương không còn run sợ, trả lời: “Giảm nửa giá cho cô đấy. Ít nhất là năm mươi triệu. Nếu cô không đưa tiền, tôi sẽ đi thông cáo thiên hạ, Phương Thiên Lạc là con rơi do cô vụng trộm đàn ông mà sinh ra!”

Nói xong, bà ta chỉnh sửa lại trang phục rồi vênh váo rời đi.

Chỉ còn lại Phương Tiểu Ngư đang đứng ngây người.



năm mươi triệu… Cô đi đâu để có nhiều tiền như vậy?

Tại văn phòng tập đoàn Tống thị.

Thư ký đẩy cửa vào phòng làm việc của tổng tài, khẽ nói: “Tổng tài, cô Phương đang đợi bên ngoài. Cô ấy nói cần gặp anh.”

“Tiểu Ngư đến sao?” Tống Đình Hi vui mừng, gấp rút đặt tài liệu trên tay xuống, chạy ra ngoài phòng khách.

Phương Tiểu Ngư sầm mặt cúi đầu.

“Tiểu Ngư, em sao vậy?” Tống Đình Hi lo lắng hỏi.

Phương Tiểu Ngư bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt ướt lệ, “Tống Đình Hi, anh đưa Lý Vân Phương hơn mười triệu à?”

Tống Đình Hi giật mình liền gật đầu, “Tiểu Ngư, em nghe anh giải thích…”

Phương Tiểu Ngư đứng phắt dậy, “Tống Đình Hi, ai bảo anh đưa bà ta nhiều tiền như vậy? Ai bảo anh đưa tiền cho bà ta? Tại sao anh không nói với em tiếng nào thì lại đưa một số tiền lớn cho bà ta chứ? Anh tưởng tập đoàn Tống Thị thật sự là ngân hàng in tiền sao?”

Cô một mạch trút hết phẫn nộ lên người Tống Đình Hi, cô thật sự không hiểu tại sao Tống Đình Hi lại không có nguyên tắc như vậy!

Tống Đình Hi đau lòng kéo lấy tay cô: “Tiểu Ngư, chuyện này không liên quan đến em, số tiền đó là tự anh đưa cho bà ta. Em ngồi xuống trước đi, bình tĩnh lại, đừng giận nữa, được không?”

“Em không bình tĩnh nổi!” Phương Tiểu Ngư hét lớn, “Tống Đình Hi, số tiền đó em sẽ trả cho anh. Nhưng xin anh sau này đừng làm những chuyện ngu xuẩn như vậy nữa!”

Nói xong, cô để lại giấy nợ trên bàn, quay người chạy khỏi phòng.

Trên tờ giấy nợ viết rõ ràng: Phương Tiểu Ngư nợ Tống Đình Hi 10 triệu, đây coi như là bằng chứng.

Tống Đình Hi sững sờ ngồi bất động, tim anh vỡ nát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play