Mộc lão gia cho rằng anh đã có lỗi với Phương Tiểu Ngư, không cho phép anh cưới An Ly. Ông cho ràng An Ly không đơn giản chỉ muốn bước chân nhà họ Mộc mà tuyệt đối còn một mưu đồ khác.

Anh không đồng tình với lời của Mộc lão gia nói. Hai người tranh cãi, sau đó Mộc lão gia kiên quyết không đến chủ trì lễ đính hôn của anh.

Tô Lạc Nhĩ, mẹ của An Ly cũng đến. Bà ta ngồi trên hàng ghế của khách quý, phía sau là vệ sĩ.

Dáng vẻ tao nhã, mọi động tác đều quyến rũ cực độ. Có không ít người đàn ông muốn mời bà ta một ly nhưng đều bị bà ta mỉm cười từ chối.

Có lẽ những người yêu nhau sẽ có năng lực tâm linh tương thông. Trong đám đông, Mộc Du Dương phút chốc nhận ra ngay sự tồn tại của Phương Tiểu Ngư. Theo trực giác, anh đi về phía cô. Quả nhiên anh gặp được Phương Tiểu Ngư.

Cô ấy sao cũng đến đây? Rõ ràng mình không phát thiệp mời cho cô ấy mà.

Nhưng ngay lúc đó, nhìn thấy Tống Đình Hi bên cô, anh liền đổi thái độ.

Phương Tiểu Ngư đang đứng nhìn anh và An Ly.

Hai người đứng nhìn nhau. Cô nắm lấy tay Tống Đình Hi, còn tay anh thì được An Ly nắm lấy.

Mộc Du Dương nhanh chóng rời mắt đi, giả vờ bình tĩnh tiến lên lễ đài, nhưng lòng thì dậy sóng.

Đợi khi hai người đã bước lên lễ đài, Lương Vệ Lễ là người dẫn chương trình lễ đính hôn hôm nay. Anh nói: “Rất vui mừng vì sự hiện diện của quý vị hôm nay trong buổi lễ đính hôn của Mộc tổng chúng tôi. Tôi xin thay mặt Mộc tổng gửi lời hoan nghênh nhiệt liệt đến các vị quan khách!”

Mộc Du Dương nổi da gà với những lời tầm thường của Lương Vệ Lễ.

Ánh mắt không tự chủ hướng nhìn xuống lễ đài tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Anh nhanh chóng tìm được.

Phương Tiểu Ngư đứng phía sau đám đông, tay vẫn nhắm chặt tay Tống Đình Hi.

Không biết tại sao, cảnh tượng này làm cho anh cảm thấy vô cùng tức giận. Anh kéo tay An Ly đặt vào tay mình, hướng về phía dưới khán đài nói: “Như mọi người đã thấy, đây là người phụ nữ mà tôi yêu nhất. Và tôi sắp lấy cô ấy làm vợ. Trong buổi lễ đính hôn hôm nay, tôi xin được tuyên bố từ nay về sau cô ấy sẽ là người phụ nữ của Mộc Du Dương tôi.”

Lời anh nói có chút hời hợt nhưng nó cũng đủ thắp lên ngọn lửa dưới đám đông.

Tiếng xì xào bàn tán nổi lên, mọi người đều bàn luận An Ly và Mộc Du Dương đúng thật là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Lòng Phương Tiểu Ngư đau như cắt.



Nhưng nếu có đau hơn nữa thì cô cũng cố gắng chịu, nếu bây giờ không chịu nổi thì sau này sẽ lại khổ tiếp thôi. Cô không thể sống mãi trong ký ức, không thể sống mãi trong khoảng thời gian tươi đẹp mà cô và Mộc Du Dương yêu nhau nữa.

“Tiểu Ngư, em không sao chứ?” Tống Đình Hi đặt tay lên tay cô, lo lắng hỏi.

Anh thật sự sợ cô chịu không nổi. Đến ngày hôm nay, người mà Phương Tiểu Ngư yêu cũng chỉ có mỗi Mộc Du Dương thôi.

Phương Tiểu Ngư mặt mày tái nhợt, lắc đầu.

Mộc Du Dương quỳ một chân trước An Ly, đích thân đeo nhẫn cho cô.

Trong tiếng reo hò của quan khách, đêm tiệc chính thức bắt đầu.

Mọi người nói chuyện rôm rả, ăn uống thoải mái, thậm chí có người say đến bất tỉnh nhân sự.

Phương Tiểu Ngư say đến nổi không đứng vững được nữa. Tống Đình Hi khiêng cô lên được xe, thở phào. Vì phải lái xe nên anh không uống rượu nhưng anh cũng không cản được Phương Tiểu Ngư cứ chén tạc chén thù.

“Hơ…”

Phương Tiểu Ngư nằm trên băng ghế phía sau, nói mớ vài câu.

“Hơ… Mộc Du Dương…”

“Hơ… Anh là đồ khốn… Tôi sẽ không nhớ đến anh nữa… Sau này anh cứ đi… con đường xán lạn của anh, tôi… tôi sẽ… đi con đường gian khổ của tôi…”

Tống Đình Hi nổ máy xe, di chuyển về hướng Tống gia. Dù sao thì tối nay Lạc Bảo Nhi cũng ở nhà Tống gia, mang Phương Tiểu Ngư về Tống gia, chắc chắn cô ấy sẽ không trách anh.

Sau cơn say, đầu cô đau như búa bổ. Phương Tiểu Ngư miễn cưỡng mở mắt thấy mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng xa lạ. Đây là phòng ngủ của Tống Đình Hi, cô đã từng ở đây một thời gian.

“A!”

Nghe thấy tiếng hét từ trong phòng ngủ, Tống Đình Hi mở cửa bước vào, “Sao vậy, Tiểu Ngư?”

Phương Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn vào bộ quần áo ngủ trên người, hỏi: “Đình Hi, anh… anh giúp em thay quần áo à?”

Ngay cả nội y cũng bị thay mất rồi, không hét lên mới lạ.

Tống Đình Hi khẽ cười, nói: “Yên tâm đi, không phải anh đâu. Anh đã kêu người thay cho em rồi.”

Phương Tiểu Ngư lúc này mới yên tâm, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.



Quần áo của cô đã được giặt sạch sẽ, đặt ngay ngắn trên đầu giường. Đuổi Tống Đình Hi ra ngoài, cô lập tức thay quần áo.

Dưới lầu, cả nhà Tống gia đều tụ họp. Trong phút chốc, cô cảm giác xấu hổ vô cùng. Càng xấu hổ hơn là Lạc Bảo Nhi đang ngồi giữa đó.

Bà Tống lúng liếng chào hỏi: “Nào, Tiểu Ngư, mau lại đây ngồi.”

Cô không nghe nhầm chứ?

Phương Tiểu Ngư thấy hôm nay trời mọc phía tây rồi thì phải. Hay là vì ghét cô nhiều quá mà bà Tống trở nên thân thiết với cô luôn?

Cô bước đến bế Lạc Bảo Nhi đang ngồi bên cạnh Tống lão gia, “Xin lỗi, bọn con đã làm phiền cả nhà.”

Tống lão phu nhân nói: “Phiền gì chứ? Tiểu Ngư, đói rồi đúng không? Bữa sáng ở trên bàn, con ăn chút gì đi.”

Phương Tiểu Ngư lắc đầu, “Con không đói, con cảm ơn bà.”

“Tiểu Ngư, ngồi xuống đi, bác trai bác gái có chuyện muốn nói với con.” Đặng Hân mỉm cười nói với Phương Tiểu Ngư.

Phương Tiểu Ngư chưa thể thích ứng được thái độ này nhưng vẫn ngồi xuống.

Thấy cô ngồi xuống, ông Tống nói trước: “Tiểu Ngư à, trước đây bác và bác gái có chút hiểu nhầm về con. Đầu tiên bác muốn nói lời xin lỗi con.”

Ông thân là trưởng bối đã lên tiếng nhận sai, Phương Tiểu Ngư cũng không phải là cô gái không hiểu chuyện, cô cười lắc đầu: “Không sao đâu ạ. Con hiểu mà.”

Cha mẹ nào cũng vậy, ai lại muốn con trai mình cưới một một gái đã có con làm vợ chứ? Đây là chuyện thường tình.

Ai ngờ ông Tống lại vui vẻ nói: “Tiểu Ngư à, sau này con có thể ở bên cạnh Đình Hi, bác sẽ không phản đối nữa.”

Đặng Hân cũng tiếp lời: “Đúng vậy, Tiểu Ngư, sau này nếu con vào nhà Tống gia, chúng ta sẽ là mẹ chồng nàng dâu rồi. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với con!”

Phương Tiểu Ngư suýt nữa thì đã phun hết trà trong miệng ra!

Hai người này đổi thái độ nhanh quá. Cô không cách nào tiếp nhận kịp sự nhiệt tình này. Cô đi thẳng vào vấn đề: “Bác trai, bác gái, có chuyện gì thì hai bác cứ nói thẳng. Hai bác thế này, con có chút không quen.”

Ông Tống phụ nhìn bà Tống, nghĩ ngợi hồi lâu cuối cùng mới mở lời: “Tiểu Ngư à, Tống gia dự định sau này sẽ tập trung kinh doanh thời trang và bất động sản. Cho nên bác muốn con quan tâm nhiều hơn với Louise!”

Thì ra là vì Louise, Phương Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play