“Đang ở Thụy Sĩ sao?” Mộc Du Dương cau mày, sự lo lắng trong lòng cuối cùng mới vơi đi.
“Vâng, đúng vậy, tổng tài, trường học của Phương Thiên Lạc tổ chức sự kiện cho phụ huynh, đó là đi Thụy Sĩ ngắm núi tuyết. Anh quên rồi sao?
Hoạt động lần này là do đích thân anh kí tên tài trợ mà.” Lục Trạch cung kính nói.
Mộc Du Dương cuối cùng cũng nhớ ra, một tháng trước anh hình như có
kí một tài liệu phê duyệt việc tài trợ cho trường mẫu giáo song ngữ quốc tế Úc Dương tổ chức sự kiện ở Thụy Sĩ.
Mấy tháng nay xảy ra quá nhiều việc, thế nên việc nhỏ thế này làm sao anh nhớ chứ?
Lục Trạch nói tiếp: “Phải rồi, tổng tài, còn một việc nữa, tôi không biết có nên nói hay không.”
Mặt Mộc Du Dương lộ rõ vẻ khó chịu, “Có gì thì nói ngay đi, đừng úp mở.”
Lục Trạch liền trả lời: “Tổng tài, cô Phương lần này cùng đi Thụy Sĩ
với Tống Đình Hi của Tống gia. Theo tôi điều tra được thì Tống Đình Hi
tham gia hoạt động với tư cách là bố của bé Phương Thiên Lạc.”
Mộc Du Dương như nghe được một tiếng sét đánh bên tai.
Tống Đình Hi lấy tư cách là bố của Lạc Bảo Nhi để cùng đi Thụy Sĩ với hai mẹ con họ sao?
Vừa nghĩ đến cảnh Tống Đình Hi rất có khả năng sẽ ngủ cùng một giường với Phương Tiểu Ngư, nghe Lạc Bảo Nhi nũng nịu gọi một tiếng chú Tống,
Mộc Du Dương liền cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Anh nắm chặt tay lại thành nắm đấm rồi nói với Lục Trạch ở đầu dây
bên kia: “Đặt ngay cho tôi một vé máy bay đi Thụy Sĩ, sáng mai đến bệnh
viện chở tôi đi sân bay!”
Mình đã lo lắng cho sự an nguy của cô ta, hộc tốc chạy đến đây xem cô ta có an toàn hay không, vậy mà cô ta lại cùng Tống Đình Hi đi Thụy Sĩ
ngắm tuyết sao?
Bàn tay anh nắm lại kêu răng rắc, Mộc Du Dương tức giận đấm thật mạnh lên tường, tay lập tức bị thương tóe máu.
Về đến bệnh viện, Mộc Du Dương vẫn còn chưa nguôi giận. Anh cố gắng
bảo bản thân phải bình tĩnh lại rồi ngồi bên giường bệnh của An Ly suốt
cả đêm như thường lệ.
Trời vừa sáng, Lục Trạch đã đến bệnh viện giao vé máy bay lại cho Mộc Du Dương, “Tổng tài, đây là chuyến bay lúc mười giờ, anh thật sự sẽ đi
Thụy Sĩ sao?”
“Nhiều lời.” Mộc Du Dương đứng dậy, chỉnh trang lại cổ áo, định cùng Lục Trạch bước ra ngoài phòng bệnh.
Nhưng đúng lúc đó thì anh lại vô tình nhìn thấy bàn tay trên giường bệnh của An Ly khẽ động đậy.
Khoảnh khắc ấy như khiến trái tim anh ngừng đập.
Anh lập tức nhấn chuông ở đầu giường, các bác sĩ chẳng mấy chốc đã chạy vào.
Mộc Du Dương lo lắng đừng chờ ngoài phòng bệnh.
Lục Trạch đứng bên cạnh hỏi: “Tổng tài, thế có đi Thụy Sĩ nữa không?”
Mộc Du Dương lừ mắt, “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là không đi nữa rồi.”
Lục Trạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, “Thế thì tôi xin phép về trước, công ty còn rất nhiều việc phải xử lí.”
Mộc Du Dương gật đầu, nhưng sau đó như chợt nhớ ra gì đó liền gọi: “Khoan đã.”
Lục Trạch dừng bước.
Mộc Du Dương sa sầm nét mặt khẽ nói: “Phái vài người đi Thụy Sĩ bám
theo Phương Tiểu Ngư, xem cô ta và Tống Đình Hi ở bên nhau làm những
gì.”
Lục Trạch hiểu ý rời đi, Mộc Du Dương ở lại bên ngoài phòng bệnh lo lắng đi tới đi lui.
Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở, bác sĩ vui mừng bước ra.
“Anh Mộc, khối máu bầm trong đầu cô An Ly đã tan hết, giờ đã tỉnh lại rồi!”
Bác sĩ vừa nói dứt câu, Mộc Du Dương đã lao ngay vào phòng bệnh.
Các bác sĩ và y tá trong phòng đều biết điều lui ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại.
An Ly nằm trên giường, gương mặt vẫn trắng bệch, nhưng đôi mắt đã không còn nhắm nghiền nữa.
Đã hơn một tháng rồi, cô cuối cùng cũng mở lại được đôi mắt long lanh của mình.
Cô quay đầu nhìn Mộc Du Dương mỉm cười, cố gắng nói: “Du Dương, anh đến rồi.”
“Ừ.” Mộc Du Dương gật đầu, bước đến ngồi xuống cạnh giường.
Anh đưa tay khẽ vuốt lên mặt cô.
Người An Ly hầu như chẳng còn chút hơi ấm nào, đôi môi cũng trắng
bệch, tiều tụy đến đáng thương. Mộc Du Dương trông thấy dáng vẻ ấy không khỏi cảm thấy đau lòng.
“An Ly, anh xin lỗi.” Anh khẽ nói rồi hôn lên trán cô.
An Ly mỉm cười lắc đầu, “Du Dương, chuyện này sao có thể trách anh
chứ? Là do em không tốt. Em không nên đi tìm Phương Tiểu Ngư, nếu em
không tìm cô ấy thì đã không ra nông nỗi này rồi.”
Mộc Du Dương ngắt lời cô: “Đừng nhắc đến cô ta nữa, anh đã điều tra
camera giám sát rồi, em ngã xuống cầu thang đích thực là có liên quan
đến cô ta.”
An Ly thở dài, nước mắt rơi ra, “Du Dương, em không muốn khiến anh
khó xử. Em biết trong lòng anh còn có cô ấy, anh không cần phải vì em mà trách móc cô ấy. Muốn trách thì phải trách em năm xưa đã rời bỏ anh mấy năm, mới cho cô ấy có cơ hội xuất hiện bên cạnh anh.”
Bác sĩ đã bảo, hiện giờ cô cần phải giữ tâm trạng thả lỏng, nếu tháo
gỡ được khúc mắc trong lòng thì chân của cô sẽ có thể hồi phục.
Hơn nữa Mộc Du Dương cũng từng nói, sau khi An Ly tỉnh lại rồi thì anh sẽ lấy cô làm vợ.
Nhưng bây giờ cô tỉnh rồi, anh lại im lặng. Câu nói sẽ lấy cô làm vợ
vẫn không thể nào thốt ra, bởi vì trong lòng anh vẫn không kiềm được cảm giác nhớ nhung Phương Tiểu Ngư.
Chỉ cần nghĩ đến Phương Tiểu Ngư thì trái tim anh lại hệt như bị thứ gì đó bóp chặt, đến ngay cả thở cũng thật là khó khăn.
Bầu không khí trong phòng bệnh yên tĩnh một cách kì lạ, hai người đều không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nhau.
Cửa phòng bệnh chợt bật mở, phá tan bầu không khí yên tĩnh ấy.
Tô Lạc Nhĩ mặc một bộ váy tím đứng trước cửa, bà ta vẫn trang điểm
sắc sảo như thường lệ, tóc xõa sau vai, trông không hề giống một phụ nữ
trung niên đứng tuổi chút nào.
An Ly ngạc nhiên gọi: “Mẹ? Mẹ về khi nào thế?”
Tô Lạc Nhĩ khẽ gật đầu, bước đến bên cạnh An Ly nói: “Mẹ mà không về
thì chắc có lẽ con đã bị người ta ức hiếp, chết cũng không ai hay rồi.”
An Ly ngượng ngùng mỉm cười, “Mẹ, chẳng ai ức hiếp con cả, là do con không cẩn thận nên mới bị ngã thôi.”
Vẻ mặt Tô Lạc Nhĩ có hơi tức giận, “An Ly, có lương tâm cũng phải có
chừng mực thôi, đến lúc này rồi mà con còn biện minh cho con khốn ấy à?”
Nói xong, bà ta quay sang nhìn Mộc Du Dương nói thẳng: “Mộc Du Dương, nếu không phải tại cậu đã phản bội An Ly, bắt cá hai tay thì An Ly có
bị con khốn đó đẩy xuống cầu thang không? Đến lúc này cậu vẫn không cảm
thấy áy náy với An Ly chút nào sao? Nếu đã như thế thì bây giờ tôi sẽ
đưa An Ly ra nước ngoài, sau này cậu đừng hòng gặp lại nó nữa!”
Tô Lạc Nhĩ ngoài mặt tỏ ra tức giận, nhưng thật ra trong lòng đang muốn thăm dò Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương quả nhiên hốt hoảng, lập tức nói: “Bác gái, An Ly thật
sự là bị Phương Tiểu Ngư đẩy xuống, nhưng họ chỉ là tranh chấp đôi chút
thôi, chuyện này con đã giải thích với bác nhiều lần rồi. Hơn nữa con
cũng đã hứa sẽ chăm sóc cho An Ly thì chắc chắn sẽ làm được!”
Tô Lạc Nhĩ nheo mắt lạnh lùng hỏi: “Thế lúc An Ly còn đang hôn mê, cậu đã nói những gì, cậu còn nhớ chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT