Mộc Du Dương gật đầu, “Đương nhiên con nhớ, chờ sau khi cô ấy tỉnh lại rồi, con sẽ lấy cô ấy làm vợ, chăm sóc cô ấy cả đời này.”
An Ly rõ ràng rất kinh ngạc, “Du Dương… anh… anh nói gì thế? Du
Dương, anh không cần vì áp lực từ mẹ em mà bị ép phải đưa ra lựa chọn,
em không cần anh bị ép phải lấy em.”
Mộc Du Dương nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói: “Anh không phải là bị ép, An Ly, anh tự nguyện lấy em làm vợ, bởi vì, anh yêu em.”
Khi nói ra ba từ ấy, trong lòng anh rõ ràng thấy cắn rứt, bởi trong
đầu anh lại không kiềm chế được mà hiện lên gương mặt của Phương Tiểu
Ngư.
Tại sao cô gái ấy cứ như một chất keo siêu dính, có làm sao cũng không thể tẩy đi được?
An Ly thật sự kích động, không thể ngờ được rằng sau khi tỉnh lại lại nhận được một tin vui đến thế này. Cô đã yêu Mộc Du Dương nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có kết quả.
“Em cứ yên tâm dưỡng bệnh, chờ sau khi em hồi phục hoàn toàn rồi,
chúng ta sẽ đính hôn.” Mộc Du Dương đắp chăn lại cho An Ly rồi bước ra
khỏi phòng bệnh.
Sau hơn nửa tháng điều trị, bác sĩ tuyên bố An Ly đã khỏi hoàn toàn, có thể xuất viện.
Mộc Du Dương đến bệnh viện đón An Ly, sau đó đưa cô đến một nơi.
Đó là một cánh đồng hoa, giờ đang là mùa hoa nở rộ, họ lại giống như nhiều năm trước, cùng nhau đi dạo giữa cánh đồng.
“An Ly, em có còn nhớ không? Năm xưa cũng chính nơi đây, anh đã từng
nói sẽ lấy em làm vợ.” Mộc Du Dương quỳ một chân xuống, nắm lấy tay An
Ly.
An Ly nghiêm túc gật đầu, cô làm sao có thể quên được, bởi đó chính là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Mộc Du Dương chợt rút từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, anh mở hộp lấy một chiếc nhẫn kim cương trong đó ra.
“An Ly, sau này hãy để anh chăm sóc em, có được không?” Anh quỳ một chân dưới đất nói với An Ly đang ngồi trên xe lăn.
An Ly rơi nước mắt, cảm động gật đầu.
Mộc Du Dương đeo nhẫn lên ngón tay cô, “Cuối tháng này chúng ta sẽ đính hôn, mọi việc cứ để anh lo liệu.”
Sau khi chơi nửa tháng ở Thụy Sĩ, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng về nước.
Nhà họ Tống đã phái tài xế đến sân bay đón họ.
“Cảm ơn anh, Đình Hi.” Dưới cổng nhà mình, Phương Tiểu Ngư vẫy tay tạm biệt Tống Đình Hi.
Vào nhà mở cửa, căn nhà nửa tháng không có người ở giờ đã bám khá nhiều bụi.
Phương Tiểu Ngư đặt đống hành lí ở phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sô pha, “Ôi trời ơi, mệt chết đi được!”
Phải ngồi máy bay cả đêm, tuy là máy bay thương gia vô cùng dễ chịu nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
“Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi bóp lưng cho mẹ nhé?” Lạc Bảo Nhi bước đến ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ rồi bắt đầu mát xa cho cô.
“Mở ti vi lên xem thôi.” Phương Tiểu Ngư tự lẩm bẩm, sau đó với tay lấy cái điều khiển trên bàn mở ti vi.
Ti vi đang phát mục tin tức, Phương Tiểu Ngư vừa ngẩng đầu lên đã
liền trông thấy trên đó là hình ảnh của nhà hàng sang trọng nhất thành
phố: nhà hàng Lệ Gia.
Cô đặt điều khiển xuống, muốn xem thử nhà đại gia nào tổ chức tiệc cưới ở đó.
“Cuối tháng này, doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng của thành phố là anh
Mộc Du Dương sẽ tổ chức lễ đính hôn với mối tình đầu của mình là cô An
Ly. Nhà họ Mộc đã bao trọn nhà hàng Lệ Gia để chuẩn bị tổ chức cho buổi
lễ.”
“Được biết, ở lễ đính hôn này, tất cả gia đình vọng tộc trong thành
phố đều sẽ đến tham dự, hôm đó chúng tôi sẽ đưa tin trực tiếp để quý
khán giả cùng theo dõi buổi lễ có một không hai này…”
Những lời mà phóng viên nói sau đó, Phương Tiểu Ngư không còn nghe
được nữa. Cô chỉ biết một điều, cuối tháng này An Ly và Mộc Du Dương sẽ
đính hôn.
Thì ra, cô chỉ mới rời đi nửa tháng thôi mà mọi thứ đều đã thay đổi cả rồi.
Lạc Bảo Nhi ngừng mát xa, hỏi Phương Tiểu Ngư: “Mẹ ơi, lúc nãy trên
ti vi nói có thật không? Chú Mộc thật sự sẽ đính hôn với cái cô xấu xa
đó sao?”
Phương Tiểu Ngư tắt ti vi nói: “Lạc Bảo Nhi, lần trước không phải mẹ
đã bảo con không được phép nhắc đến chú Mộc nữa sao? Chú ấy đã không còn quan hệ gì với chúng ta rồi, chú ấy muốn đính hôn với ai, chúng ta cũng không cần phải quan tâm.”
Lạc Bảo Nhi rõ ràng rất buồn.
Phương Tiểu Ngư cũng không thể ngờ, Mộc Du Dương lại quyết định cưới An Ly nhanh như thế.
Xem ra anh ta thật sự yêu cô ta, thế nên không thể chờ nổi dù chỉ một phút, muốn mau chóng công bố cho cả thế giới biết An Ly chính là người
phụ nữ của mình.
Phương Tiểu Ngư, không phải đã bảo đừng nhắc đến anh ta nữa sao? Sao mày cứ dây dưa như thế mãi làm gì?
Mộc Du Dương và mày là người của hai thế giới khác nhau, giờ anh ta
đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc đời của mày rồi, mày mau dừng cái suy
nghĩ ngu xuẩn ấy lại đi!
Nhưng khi dọn vệ sinh, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh của Mộc Du Dương, lúc nấu cơm rửa chén, mặt nước cũng hiện lên gương mặt của Mộc
Du Dương, ngay cả lúc đã tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, cô cũng cảm nhận thấy
sự tồn tại của anh.
Đúng là âm hồn không tan mà!
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Phương Tiểu Ngư quay lại công ty làm
việc. Cô phát quà lưu niệm mua ở Thụy Sĩ cho các đồng nghiệp trong phòng thiết kế.
Phát quà xong, cô trở lại văn phòng, bắt đầu tập trung làm việc,
nhưng vừa mở máy lên thì một tin tức chợt hiện lên, lại là tin về lễ
đính hôn của Mộc Du Dương và An Ly.
Cái gì mà “Tiết lộ tình sử tám năm giữa tổng tài Mộc và vị hôn thê”,
cái gì mà “Thâm nhập Mộc gia tìm hiểu bí mật đằng sau hào môn”, rồi lại
cái gì mà “Những điều chưa biết về lễ đính hôn nhà họ Mộc”…, những tiêu
đề đại loại như thế tràn ngập các trang tin tức.
Phương Tiểu Ngư thật sự bực mình, lập tức tắt máy, cầm bút lên vẽ tay các bản thiết kế.
Ai ngờ lúc tan làm, Mộc Tuấn Nghiêu lại đứng trước cổng chờ cô.
“Tiểu Ngư, có thể có vinh dự mời em cùng đi dùng bữa tối không?” Mộc
Tuấn Nghiêu ngồi trên chiếc xe đua sang trọng nháy mắt với cô.
Phương Tiểu Ngư lừ mắt trả lời: “Không đâu, tôi còn phải đi đón con.”
Mộc Tuấn Nghiêu cho xe chặn ngay trước mặt cô, “Chúng ta có thể cùng đi đón Lạc Bảo Nhi, sau đó cùng đi ăn tối mà.”
Phương Tiểu Ngư thật sự bó tay với tên vô lại này, lúc trước, khi chat trên mạng không thể ngờ anh ta lại ngang ngược như vậy.
Cô đành chỉ biết thầm tự trách mình đã kết bạn tùy tiện.
Sau khi đón Lạc Bảo Nhi, ba người cùng đến một nhà hàng tây.
Lạc Bảo Nhi chọn một phần ăn trẻ em, còn Phương Tiểu Ngư chọn một
phần size lớn, khi tâm trạng không vui thì ăn thật nhiều chính là cách
giải sầu tốt nhất.
Nhìn dáng vẻ ăn như hùm như báo của Phương Tiểu Ngư, Mộc Tuấn Nghiêu có hơi toát mồ hôi.
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu chùi miệng hỏi: “Sao thế? Chưa thấy phụ nữ ăn uống bao giờ à?”
Mộc Tuấn Nghiêu lắc đầu: “Thấy thì thấy rồi, chỉ là chưa thấy phụ nữ nào ăn uống với bộ dạng như em thôi.”
Phương Tiểu Ngư lừ mắt: “Thế thì chứng tỏ anh ít nếm trải sự đời”,
rồi cô lại cúi xuống tiếp tục ăn, Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy rất buồn
cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT