Trong phòng chỉ có một cái giường rất bé, đối với trẻ con mà nói thì nằm rất rộng rãi, nhưng nếu người lớn mà nằm lên thì chắc chỉ vừa được nửa
người.
“Khách sạn quái quỷ gì thế này? Giường thiết kế chẳng hợp lí gì cả!” Phương Tiểu Ngư thầm mắng trong lòng.
“Thế này đi Tiểu Ngư, em ngủ trên giường, anh ngủ sô pha là được
rồi.” Tống Đình Hi vừa nói vừa chỉ vào cái ghế sô pha trông rất thoải
mái.
Nhưng Phương Tiểu Ngư không đồng ý, chính cô đã bảo anh phải đi theo, thế thì sao có thể để người ta ngủ trên sô pha? Cô bèn bảo cứ để cô ngủ trên sô pha, nhưng Tống Đình Hi lại không chịu. Hai người cứ mãi dây
dưa, cuối cùng Phương Tiểu Ngư đành bất lực nói: “Thế thì chúng ta cứ
ngủ trên giường vậy, bảo phục vụ lấy thêm một cái chăn nữa đến đây.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đã bị bức màn che lại, căn phòng sau khi tắt
đèn trở nên tối om. Phương Tiểu Ngư cuộn tròn trong chăn, nghe hơi thở
của Tống Đình Hi bên cạnh, trong lòng chợt thấy hỗn loạn.
Không hiểu vì sao, khi cùng nằm với anh trên một chiếc giường, cho dù không làm gì cả nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Trong bóng tối, Tống Đình Hi chợt nói khẽ: “Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Lịch trình ngày mai là leo núi trượt tuyết, có thể sẽ rất mệt, thế nên cần phải ngủ sớm.
Phương Tiểu Ngư không biết được, sau khi cô ngủ rồi, Tống Đình Hi liền trở mình hôn nhẹ lên trán cô rồi mới yên tâm ngủ.
Phương Tiểu Ngư vốn là người ngủ không quan tâm tư thế, nhưng đêm đó
cô lại nằm ngủ rất ngoan ngoãn. Sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn nằm cuộn
tròn trong chăn, không hề chạm phải Tống Đình Hi chút nào.
Cô gọi Tống Đình Hi và Lạc Bảo Nhi dậy, ba người đánh răng rửa mặt
sạch sẽ xong thì liền xuống tầng một của khách sạn để tập hợp, cô hiệu
trưởng Trương đã đứng ở đó chờ sẵn.
Tại phòng bệnh bệnh viện, Mộc Du Dương vẫn đang ngồi bên giường với An Ly.
Bác sĩ nói khối máu bầm trong đầu An Ly đang tan rất nhanh, có lẽ
không lâu nữa sẽ tỉnh lại. Dây thần kinh ở chân của cô đã bình phục, chỉ cần nhận được một tin tốt khiến tâm trạng cô vui lên thì khả năng cô có thể đứng lên đi lại được là rất cao.
Tô Lạc Nhĩ đã mấy ngày rồi không đến đây, nhờ người đến báo với Mộc
Du Dương rằng hiện giờ đang phải tập trung chuyển hướng kinh doanh vào
trong nước nên thời gian này khá bận rộn, còn nhắc nhở anh nhất định
phải chăm sóc thật tốt cho An Ly đang hôn mê.
Mộc Du Dương thật sự đã làm rất tốt.
Từ sau khi An Ly hôn mê, anh không còn đến công ty làm việc nữa.
Hiện giờ mọi việc ở công ty đều do Lương Vệ Lễ thay mặt xử lí.
Mộc lão gia vốn không đồng ý cho anh bỏ mặc công ty thế này, đã từng
đích thân đến đây mấy lần, nhưng anh không nghe lời ông, cứ kiên quyết
muốn ở lại với An Ly.
Nhấc tay nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ, Mộc Du Dương như thường lệ rời bệnh viện, định về nhà tắm rửa thay quần áo rồi lại quay lại bệnh viện
với An Ly.
Nhưng lần này, khi anh mới rời bệnh viện chưa được nửa tiếng thì bệnh viện chợt xảy ra chuyện.
Vệ sĩ gọi điện đến hốt hoảng nói: “Anh Mộc, không xong rồi! Vừa rồi có người đã lẻn vào phòng của cô An Ly!”
Một tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường vang lên chát chúa, Mộc Du Dương phanh xe rất gấp, suýt nữa đã khiến xe đi đằng sau tông trúng.
Tài xế phía sau thò đầu ra ngoài định mắng chửi, nhưng trông thấy chiếc
Aston Martin sang trọng trước mặt mình thì liền ngậm miệng.
Anh ta nhẹ nhàng đóng cửa kính xe lại rồi lẳng lặng lái đi.
“Các người là lũ vô dụng sao?” Giọng của Mộc Du Dương lạnh thấu
xương, khiến cho vệ sĩ đầu dây bên kia to cao lực lưỡng nghe mà cũng
toát mồ hôi.
Vệ sĩ lắp bắp trả lời: “Anh… anh Mộc… Chúng tôi rõ ràng đã canh cửa
rất kĩ, nhưng không biết người đó từ đâu chui ra nữa… Nhưng mà bây giờ
chúng tôi đã bắt được hắn ta rồi. Cô An Ly không gặp nguy hiểm gì cả,
anh cứ yên tâm…”
Mộc Du Dương giận dữ ném điện thoại ra băng sau rồi quay đầu xe trở lại bệnh viện.
Đám vệ sĩ đang áp giải một người đứng ngoài cổng bệnh viện chờ anh.
Mộc Du Dương vừa đến, các vệ sĩ liền cung kính nói: “Anh Mộc, chính là
tên này.”
Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn người đó một lượt, đó là một người đàn ông trung niên trông rất gian xảo, ánh mắt láo liên.
Mộc Du Dương hỏi: “Ai phái ông đến?”
Người đàn ông kia có vẻ sợ quá nên khai hết một lèo: “Tôi nói tôi
nói, tôi nói hết! Chỉ cần anh đừng giết tôi thôi! Là cô gái họ Phương đã bảo tôi đến đây! Cô ta cho tôi một trăm ngàn, bảo tôi giết cô An Ly!”
Cô gái họ Phương sao?
Là Phương Tiểu Ngư sao?
Ngay lập tức, Mộc Du Dương giơ chân đá thật mạnh vào bụng ông ta,
“Tôi cho ông thêm một cơ hội nữa, là ai đã sai khiến ông đến đây?”
Mộc Du Dương vừa nhìn đã biết ông ta đang nói dối. Phương Tiểu Ngư
phái ông ta đến à? Sao có thể chứ? Cô ta cho dù có ý thì cũng không thể
có gan.
Người ngoài không biết, nhưng anh thì lại rất hiểu Phương Tiểu Ngư.
Cô gái ấy quan tâm nhất chính là con trai của mình, sao có thể làm một
việc bừa bãi thế này, đẩy mình vào vòng nguy hiểm như thế?
Nhưng người đàn ông kia vẫn cứ khăng khăng: “Chính là Phương Tiểu Ngư! Chính Phương Tiểu Ngư đã sai tôi đến!”
Mộc Du Dương lại đá thêm một cú nữa vào đúng chỗ cũ, lần này thì người đàn ông kia ộc ra một ngụm máu tươi.
“Tôi đã cho ông cơ hội rồi.” Sắc mặt Mộc Du Dương sa sầm trông rất đáng sợ, anh đưa mắt nhìn vệ sĩ, ra hiệu áp giải người đó đi.
Dù sao cũng không vội, cứ giữ ông ta lại trước rồi từ từ hành hạ, thế nào cũng sẽ phải khai ra.
Ai ngờ, người đàn ông đó trước khi bị vệ sĩ giải đi chợt cắn cái gì đó trong miệng mình.
Chỉ một lát sau, ông ta đã sùi bọt mép, chết ngay tại chỗ.
Vệ sĩ bước đến kiểm tra một lượt rồi báo cáo: “Anh Mộc, trong miệng ông ta có thuốc độc, đã cắn thuốc tự tử rồi!”
Mộc Du Dương lập tức biến sắc mặt.
Xem ra kẻ phái người này đến đây tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa
còn khăng khăng nói người đứng sau là Phương Tiểu Ngư, chính là muốn giá họa cho cô ấy sao?
Nếu là như thế thì cô ấy chắc chắn đang gặp nguy hiểm!
“Trông chừng An Ly cho cẩn thận, nếu xảy ra vấn đề gì thì các người có thể cút đi hết cho tôi!”
Mộc Du Dương nói xong thì liền quay lại xe rồi phóng đi như bay, chẳng mấy chốc đã đến nhà của Phương Tiểu Ngư.
Đứng dưới lầu nhìn lên thấy căn hộ của Phương Tiểu Ngư tối om.
Không lẽ cô ấy và Lạc Bảo Nhi đã ngủ rồi sao?
Bước ra khỏi thang máy, Mộc Du Dương nhanh chóng đi đến trước cửa nhà, nhấn chuông thật mạnh.
Nếu thật sự có người muốn giở trò với Phương Tiểu Ngư thì anh rất có thể đã đến muộn rồi!
Trong nhà không có tiếng động, Mộc Du Dương bắt đầu gõ cửa thật mạnh, phải một lúc lâu sau anh cuối cùng mới xác nhận trong nhà cô thật sự
không có ai.
Cô ấy và Lạc Bảo Nhi đã đi đâu rồi?
Nửa tiếng sau, Lục Trạch gọi điện đến báo tin, “Tổng tài, tôi đã tra
rồi, cô Phương hiện giờ rất an toàn, cô ấy đang đưa con trai đi Thụy Sĩ
du lịch."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT