Ngày tháng cứ thế trôi qua, cuộc sống của Phương Tiểu Ngư cũng dần dần
bình lặng trở lại. Cô đã quay lại công ty làm việc được nhiều ngày rồi,
ngày nào cũng đi làm tan làm đúng giờ.
Cô đã cho bảo mẫu nghỉ việc, quyết định tự mình sẽ đưa đón Lạc Bảo Nhi đi học.
Mộc Tuấn Nghiêu và Tống Đình Hi lâu lâu cũng có đến đón cô tan làm
hoặc đến trước nhà tìm cô, nhưng Mộc Du Dương thì không bao giờ thấy
xuất hiện nữa.
Trong một tháng này, công ty xảy ra một thay đổi kinh thiên động địa, Tống Định Bang từ chức tổng tài, nhường vị trí này lại cho Tống Đình
Hi, chỉ giữ chức chủ tịch tập đoàn, lâu lâu tham gia vài cuộc họp.
Louise trở thành công ty chiến lược dưới trướng tập đoàn Tống Thị, các công ty khác của Tống Thị đều không thể so sánh được.
Giờ đây trong thành phố Y, Louise đã có vị thế ngang bằng với Gloria, tên của Phương Tiểu Ngư đã vang danh khắp cả giới thiết kế thời trang.
Việc đầu tiên Tống Đình Hi làm sau khi lên chức chính là đề bạt
Phương Tiểu Ngư lên làm trưởng phòng thiết kế, nhưng Phương Tiểu Ngư từ
chối, cô cho rằng năng lực của mình chưa thể đảm đương vị trí ấy.
Trưởng phòng Trương hiện giờ con người rất tốt, năng lực lại giỏi, cô nghĩ mình không lợi hại bằng anh.
Thế nên Phương Tiểu Ngư vẫn giữ chức phó phòng, nhưng có văn phòng
của riêng mình, trên cửa văn phòng, hai chữ phó phòng và nhà thiết kế
trưởng được treo vô cùng nổi bật.
Louise thời gian này định ra mắt bộ sưu tập thời trang cuối năm, yêu
cầu thiết kế phải độc đáo mới mẻ, thu hút ánh nhìn. Nhiệm vụ quan trọng
này đương nhiên đặt lên vai Phương Tiểu Ngư. Cô đã chọn ra một số nhà
thiết kế xuất sắc nhất lập thành một nhóm chuyên thiết kế bộ sưu tập lần này.
Nếu những bộ trang phục này được thiết kế hoàn hảo thì tiền thưởng năm nay chắc chắn sẽ lại là một con số không nhỏ.
Tất cả mọi người đều rất phấn khích, họ tin chắc dưới sự lãnh đạo của Phương Tiểu Ngư thì đảm bảo bộ sưu tập mới này sẽ không thể tầm thường.
Nhưng hiện giờ cho dù có bận đến đâu thì Phương Tiểu Ngư cũng không ở lại công ty tăng ca nữa.
Hôm nay sau khi tan làm, cô như thường lệ đến trường mẫu giáo đón Lạc Bảo Nhi, định về nhà ăn cơm tối.
Cô giáo Trương chợt thông báo, trong thời gian nghỉ đông, trường mẫu giáo sẽ tổ chức một hoạt động cho phụ huynh.
Nội dung hoạt động lần này là các học sinh trong trường sẽ cùng phụ
huynh đi nước ngoài du lịch, địa điểm là Thụy Sĩ, họ sẽ đến đó để ngắm
núi tuyết.
Quả nhiên không hổ danh là trường quý tộc, hoạt động giao lưu phụ
huynh thật sự khác hẳn với nơi khác, mà điều quan trọng nhất là ở hoạt
động này, cho dù là học sinh hay là phụ huynh thì cũng đều sẽ được tham
gia miễn phí, tất cả chi phí sẽ do Thịnh Thế Mộc Thiên tài trợ.
Trường mẫu giáo song ngữ quốc tế Úc Dương trực thuộc tập đoàn Thịnh
Thế Mộc Thiên, tiền học phí mỗi năm ở đây là một con số trên trời, thế
nên phụ huynh nào có đủ tiền cho con đi học ở đây thì tiền đi du lịch
Thụy Sĩ đối với họ mà nói chẳng là cái đinh gì cả.
Ý nghĩa của việc Thịnh Thế Mộc Thiên tài trợ cho hoạt động lần này
chính là giúp lấy thêm danh tiếng cho trường học, để mọi người biết ngôi trường này siêu cấp đến thế nào.
Thật ra ban đầu, Mộc Du Dương chính là vì Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi nên mới thu mua lại ngôi trường này.
Nhưng giờ đây, Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất khó xử.
Sự kiện hoạt động lần này, cô biết phải nhờ ai đi cùng cô và Lạc Bảo Nhi đây?
Mộc Du Dương thì không thể rồi. Tống Đình Hi sao? Thôi bỏ đi, cô không thể chấp nhận tình cảm của Tống Đình Hi được.
Phương Tiểu Ngư thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Bảo Nhi, nắm
lấy cánh tay nhỏ của cậu khẽ nói: “Lạc Bảo Nhi, lần đi Thụy Sĩ này nếu
chỉ có một mình mẹ đi theo con thì con có buồn không?”
Lạc Bảo Nhi nhăn mặt, nhưng lại lắc đầu, “Con có mẹ đi cùng là đủ rồi!”
Trong lòng Phương Tiểu Ngư hiểu rõ, Lạc Bảo Nhi không muốn mẹ buồn
nên mới nói như thế. Thật ra trong lòng cậu chắc chắn rất muốn có một
người nữa đi theo với tư cách một người cha.
Có lẽ cô không nên ích kỉ như thế, cứ muốn ở bên cạnh người mà mình
yêu, bởi bình tâm nghĩ lại thì tuy cô không yêu Tống Đình Hi, nhưng anh
chắc chắn sẽ là một người cha tốt.
Có lẽ cô nên thử chấp nhận tình cảm của Tống Đình Hi, như thế thì Lạc Bảo Nhi sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư lại chợt thấy Tống Đình Hi đang chờ mình trước cửa, đây lẽ nào chính là ý trời?
Phương Tiểu Ngư nhìn Tống Đình Hi hỏi: “Anh đợi có lâu không?”
Tống Đình Hi lắc đầu, “Không, anh mới đến, mới đợi một chút thôi.”
Thật ra anh đã đứng đây chờ cô gần một tiếng đồng hồ rồi.
“Anh vào đi.” Phương Tiểu Ngư rút chìa khóa ra mở cửa, ba người cùng bước vào nhà.
Tống Đình Hi chợt cảm thấy kì lạ, hôm nay Phương Tiểu Ngư lại không lập tức đuổi anh về ngay mà còn mời anh vào nhà.
Mấy ngày nay, mỗi lần anh đến tìm cô thì hầu như đều bị cô đuổi về.
Lạc Bảo Nhi vừa vào nhà là lập tức chạy lên phòng. Phương Tiểu Ngư
pha cho Tống Đình Hi một tách trà rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nói thẳng: “Đình Hi, em có một việc muốn nhờ vả anh có được không?”
Tống Đình Hi đáp: “Đương nhiên là được. Tiểu Ngư, với anh thì em
không cần nói đến hai từ nhờ vả. Chỉ cần em nói thì anh sẽ giúp đến
cùng.”
Phương Tiểu Ngư thở dài, chính vì Tống Đình Hi cứ luôn tốt với cô vô
điều kiện thế này nên cô mới càng cảm thấy mình không thể đón nhận tình
cảm của anh.
Cô cắn răng nói: “Đình Hi, trường của Lạc Bảo Nhi cuối năm nay tổ
chức một hoạt động cho phụ huynh, sẽ đi Thụy Sĩ ngắm núi tuyết, chắc là
khoảng hai tuần. Anh đi cùng em và Lạc Bảo Nhi được không?”
Điều này đối với Tống Đình Hi mà nói hoàn toàn không phải một thỉnh
cầu mà chính là một niềm vui bất ngờ. Anh thật sự không thể ngờ điều
Phương Tiểu Ngư đang nhờ anh làm lại chính là điều mà anh mơ ước bấy
lâu.
“Đương nhiên là được, Tiểu Ngư, cảm ơn em.” Anh kích động nói.
Phương Tiểu Ngư nghe thế liền ngơ ngác, cô không hiểu anh nói như vậy là có ý gì.
Tống Đình Hi trông thấy vẻ thắc mắc của cô liền nói thêm: “Cảm ơn em đã cho anh cơ hội để anh được ở bên mẹ con em.”
Nhìn xem, một người tốt như thế chắc chắn sẽ cho Lạc Bảo Nhi có được một môi trường trưởng thành hoàn hảo!
Phương Tiểu Ngư trong lòng nghĩ như thế, quyết định sẽ từ từ thử chấp nhận Tống Đình Hi. Cho dù tình cảm Mộc Du Dương dành cho cô có là gì đi nữa thì giữa họ giờ đều đã là quá khứ rồi.
Giờ đây cô cần phải nhìn về tương lai.
Phương Tiểu Ngư thời gian này càng cố gắng làm việc hơn, cô phải hoàn thành xong bản thiết kế trước ngày diễn ra hoạt động phụ huynh, thế thì mới có thể yên tâm mà đi Thụy Sĩ ngắm tuyết được.
Cuối cùng, nhờ sự làm việc miệt mài của Phương Tiểu Ngư và nhóm thiết kế, bản thảo thiết kế cuối cùng cũng ra lò.
Bản thảo vừa được đưa ra đã ngay lập tức được hội đồng quản trị của
tập đoàn Tống Thị phê chuẩn. Bản thảo sau đó được đưa đến xưởng, do đích thân trưởng phòng giám sát đôn đốc sản xuất.
Sau khi làm xong mọi việc, Phương Tiểu Ngư dồn hết ngày nghỉ phép năm lại để xin nghỉ một lần, khoảng thời gian nghỉ phép gần một tháng này
đủ cho cô đưa Lạc Bảo Nhi đi Thụy Sĩ chơi.
Phương Tiểu Ngư lớn thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được đi nước ngoài, Lạc Bảo Nhi cũng thế.
Trường học đã bao trọn ba chiếc chuyên cơ đi Thụy Sĩ, thế nên trên máy bay chỉ toàn là học sinh và phụ huynh.
Nhìn mây bay ngoài cửa sổ, Lạc Bảo Nhi rất phấn khích, “Mẹ ơi, đẹp quá.”
Phương Tiểu Ngư lại cảm thấy rất áy náy, đối với những đứa bé khác
thì việc đi máy bay là một chuyện hết sức bình thường, nhưng đối với Lạc Bảo Nhi mà nói thì đây lại hệt như một đại sự.
Mình phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn, sau này sẽ đưa Lạc Bảo Nhi đi du lịch vòng quanh thế giới!
Sau khi xuống máy bay, lại có xe riêng chở họ đến khách sạn. Các
phòng mà nhà trường đã đặt đều là một phòng lớn kèm theo một phòng nhỏ.
Phòng lớn là cho bố mẹ, phòng nhỏ là cho con.
Nhìn thấy trong căn phòng chỉ có một cái giường, Phương Tiểu Ngư lập
tức thấy khó xử, cô ngượng ngùng nói: “À… hay là… em qua ngủ với Lạc Bảo Nhi cũng được.”
Nói xong, cô liền đi qua căn phòng nhỏ, nhưng vừa mở cửa đã ngây người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT