Mộc Du Dương chắc chắn Phương Tiểu Ngư nhìn thấy anh nhưng cô vẫn vờ như không có chuyện gì lướt ngang qua.
Tống Đình Hi đang trò chuyện cùng những tổng tài của các doanh nghiệp
khác. Phương Tiểu Ngư đứng bên cạnh có chút ngượng ngùng nên xin đi
trước. Sau khi tan sở, do không ăn tối nên cô thấy có chút đói.
Đến quầy bánh ngọt thì An Ly cũng đã ở đó.
Trong tay An Ly đang cầm một miếng bánh kem, hình như đang trò chuyện
với những nhà thiết kế khác. Phương Tiểu Ngư nhân lúc không có ai cũng
tranh thủ cho vào miệng một miếng bánh.
Miếng bánh này quả thật rất ngon, vừa mềm lại vừa ngọt, Lạc Bảo Nhi chắc sẽ thích lắm.
Ăn bánh xong, cô vẫn không quên nhấp một ly đầy rượu vang đỏ. Người ta
nói muốn thưởng thức rượu vang thì phải cần tinh tế nhưng Phương Tiểu
Ngư thì không. Cô ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trên
tay.
“Tiểu Ngư, cô cũng ở đây à?” An Ly lên tiếng hỏi.
Phương Tiểu Ngư đành đặt ly xuống tiến lại.
“Đúng vậy, tôi cũng đến đây.” Cô cười trả lời. Thật ra trong lòng cô rất không muốn nói chuyện với An Ly mà chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.
An Ly quay người sang những người khác giới thiệu: “Giới thiệu với mọi
người, đây là cô Phương Tiểu Ngư, trưởng phòng thiết kế của Louise.
Những mẫu trang phục thương hiệu và kinh điển của đang hot trong quý này của Louise đều là thiết kế của cô ấy.”
Những nhà thiết kế đều nhìn sang với ánh mắt ngưỡng mộ. Thấy vậy, Phương Tiểu Ngư có chút bối rối, cô liên tục lắc tay: “Không phải đâu, tôi chỉ là thiết kế đại vậy thôi, không nghĩ là bán chạy như vậy.”
Một cô gái ngưỡng mộ nói: “Cô Phương tùy tiện thiết kế đại một mẫu thì
có thể nổi tiếng như vậy. Chúng tôi thật sự rất ngưỡng mộ!”
Phương Tiểu Ngư không muốn ở lại đây, càng nói cô càng thấy xấu hổ. Cô
nói: “Mọi người nói chuyện tiếp nhé, tôi có việc nên đi trước.”
An Ly đẩy xe lăn theo sau, hô to: “Tiểu Ngư, đợi đã, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Phương Tiểu Ngư dừng bước, An Ly đuổi theo, cười nói: “Tiểu Ngư, cảm ơn cô lần trước đã giúp tôi thiết kế trang phục.”
Phương Tiểu Ngư phẩy tay nói: “Chuyện cũng qua lâu rồi, không cần cảm ơn đâu.”
Cô không cách nào yêu thích An Ly được. Có lẽ vì Mộc Du Dương, hay cũng có lẽ là do chính bản thân cô.
Bất luận thế nào, Phương Tiểu Ngư cũng không muốn có quá nhiều liên hệ với An Ly.
An Ly nói tiếp: “Tiểu Ngư, tôi phải xin lỗi cô. Sau khi công bố những bộ trang phục kia ra thị trường, tôi đã không để tên cô vào. Vì vậy những
người ngoài giới đều cứ nghĩ đó là thiết kế của tôi.”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Không sao, dù gì thì tôi vốn chỉ muốn giúp cô thôi.”
An Ly vô cùng áy náy: “Xin lỗi, Tiểu Ngư, lúc đó do vội đem bản thiết kế đến xưởng để nhanh chóng may thành phẩm xuất hàng, tôi đã quên để tên
lên. Do bản thiết kế là do tôi gửi nên họ mặc nhiên nghĩ đó là thiết kế
của tôi.”
Tuy cái cớ này nghe rất buồn cười nhưng Phương Tiểu Ngư cũng chẳng muốn
nghĩ nhiều. Dù gì đối với cô chuyện này không có gì quan trọng.
Cô nói: “Ừ, tôi biết rồi. Thật sự không sao đâu. Cô không cần xin lỗi tôi. Cứ vậy đi, tôi có việc, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Phương Tiểu Ngư quay người bỏ đi.
Ai ngờ vừa quay lưng đi thì do khoảng cách đứng quá gần nên chân cô bất cẩn đá phải xe lăn của An Ly.
Phương Tiểu Ngư đang định đưa tay đỡ lấy xe lăn nhưng cô rõ ràng nhìn
thấy tay của An Ly đang dùng sức đẩy xe đi, theo đà xe lăn trượt xuống
bể bơi phía sau.
“Á!”
Tiếng la thất thanh của An Ly vang vọng khắp sảnh tiệc. Mọi người đều đổ dồn về hướng tiếng hét ấy.
Phương Tiểu Ngư bất chấp tất cả, cô chỉ nghĩ nhất định phải cứu được An Ly lên! Nếu không, Mộc Du Dương nhất định sẽ lột da cô!
Thoắt một cái, cô nhảy ùm xuống bể bơi.
Và lúc này đây trong bể bơi, có hai người đang kêu cứu.
Chân của An Ly bị liệt nên vốn không thể bơi được.
Về phần Phương Tiểu Ngư, cô hệt như vịt mắc cạn, vì từ bé đến lớn chưa
một lần cô vào bể bơi. Trong khoảnh khắc nhảy xuống nước, cô không hề
nghĩ đến chuyện mình cũng không biết bơi!
“Cứu với! Có người rơi xuống nước rồi!”
Mộc Du Dương từ xa nhìn thấy xe lăn rơi xuống nước, anh ba chân bốn cẳng phi nhanh đến, không chút suy nghĩ nhảy xuống bể bơi, nhanh chóng tìm
thấy vị trí của An Ly, bế cô lên bờ.
Tống Đình Hi cũng ngay tức khắc nhảy xuống. Lúc này Phương Tiểu Ngư đã sắp chìm xuống đáy bể.
Chân cô không ngừng đạp loạn xạ mong nổi lên được mặt nước nhưng cơ thể cô cứ chìm dần vào trong nước.
“Cứu... Cứu mạng... Mộc... Mộc Du...”
Nói xong thì tiếng nước “lục khục lục khục” bao quanh cơ thể cô hoàn toàn trong nước.
Một cánh tay lực lưỡng đã kéo cô lên bờ. Lúc này cô đã hoàn toàn ngất xỉu.
Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, Tống Đình Hi môi liền môi Phương
Tiểu Ngư, hôn lấy hôn để. Anh không ngừng truyền không khí vào cho cô,
cánh tay ấn liên tục xuống ngực.
Liên tục như vậy trong mấy phút, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng nôn ra được nước, cô bắt đầu tỉnh lại.
Đập vào mắt cô lúc này là gương mặt lo lắng của Tống Đình Hi.
Cái cảm giác bất lực dưới nước lúc nãy bất ngờ lại dâng lên. Cô ôm chặt lấy eo Tống Đình Hi, rúc vào lòng anh rấm rức khóc.
Trong lúc lơ đãng, thoáng đó không xa chính là cảnh tượng Mộc Du Dương đang đau lòng ôm lấy An Ly.
Ôi!
Lạnh, toàn thân đều lạnh, lạnh từ đầu đến chân, lạnh từ xác thịt đến tâm can.
Khoảnh khắc Mộc Du Dương nhìn thấy hai người rơi xuống nước, anh đã không do dự mà nhanh chóng cứu An Ly.
Sau khi cứu được An Ly, anh không nghĩ là Phương Tiểu Ngư cô vẫn còn ở dưới nước.
Nếu Tống Đình Hi không đến kịp, nói không chừng cô đã đuối nước mà chết rồi.
Nhìn bộ dạng An Ly tội nghiệp co người trong lòng Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư thấy mình thật buồn cười.
Chấp nhận thực tế đi, Phương Tiểu Ngư! Người đối xử tốt với mình trước giờ chỉ có một mình Tống Đình Hi mà thôi.
Nên nếu Mộc Du Dương đã hoàn toàn gạt mình đi mà chọn An Ly rồi thì tại sao mình không thể chọn Tống Đình Hi chứ?
Mộc Du Dương ôm chặt lấy An Ly, dịu dàng an ủi.
Nghe thấy động tĩnh bên này, anh quay đầu nhìn lại thì mắt đối mắt Phương Tiểu Ngư.
Sao người cô ta cũng ướt sũng vậy? Lẽ nào cô ta cũng vừa bị rơi xuống nước?
Lúc nãy ở xa, Mộc Du Dương nhìn thấy xe lăn An Ly rơi xuống nước, anh
mặc nhiên nghĩ An Ly bịrơi xuống nước. Nhưng anh không ngờ thì ra Phương Tiểu Ngư cũng rơi xuống nước.
Do không hiểu sự tình nên anh chỉ cứu An Ly. Cho đến khi anh nhìn thấy
Phương Tiểu Ngư tựa vào lòng Tống Đình Hi, anh mới hiểu ra mọi chuyện.
Cô ấy tựa vào lòng Tống Đình Hi...
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộc Du Dương cảm thấy giận dữ. Như cũng muốn
thị uy, Phương Tiểu Ngư sau khi phát hiện anh cũng đang nhìn mình thì cố tình ôm Tống Đình Hi chặt hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT