Mộc Du Dương cau mày nói: “Hai chuyện ấy thì có liên quan gì đến nhau? Anh đừng nói với tôi là Louise đã gây ảnh hưởng đến doanh thu của chúng ta nhé?”

Nếu nói Louise đã ảnh hưởng đến Gloria thì đúng là một chuyện nực cười nhất trên đời này. Bởi trong giới thiết kế thời trang, Gloria có một địa vị không hề nhỏ, các công ty khác không thể nào với tới được.

Lục Trạch lắc đầu, “Tổng tài, lần này đúng là chính Louise đã ảnh hưởng đến doanh thu của Gloria! Bộ sưu tập của Louise vừa mới ra mắt thị trường thì trang phục của chúng ta hầu như không còn ai mua nữa! Hiện giờ thế cục đã xoay chuyển, Louise đã thay thế Gloria trở thành công ty đứng đầu ngành rồi!”

Sắc mặt Mộc Du Dương trở nên càng khó coi hơn. Thì ra không biết từ lúc nào Louise lại trở nên lớn mạnh thế này.

Anh nhíu mày nói: “Đưa thiết kế mùa này của Louise ra đây hết cho tôi xem.”

Sau khi xem kĩ thiết kế của Louise, anh thấy quả nhiên rất hoàn hảo, vô cùng thời thượng, phong cách độc đáo, mà ở dưới những thiết kế kinh điển và thương hiệu ấy đều được kí tên của Phương Tiểu Ngư.

Việc Louise có thể ảnh hưởng đến Gloria tất cả đều là nhờ công của Phương Tiểu Ngư, hơn nữa những bộ trang phục bán chạy của Gloria cũng đều là do Phương Tiểu Ngư thiết kế, chẳng qua là mang chữ kí của An Ly mà thôi.

Thế này thì xem ra năng lực của Phương Tiểu Ngư thật sự rất mạnh.

Về phương diện thiết kế thời trang thì cô không những có năng lực cao và kinh nghiệm phong phú mà còn có một năng khiếu đặc biệt. Ba điều này chỉ cần thiếu đi một thì cô sẽ không thể xuất sắc như thế.

Mộc Du Dương nghĩ như thế, khóe môi lại bất giác nở một nụ cười.

Lục Trạch trông thấy hoàn toàn không hiểu gì cả, anh thắc mắc hỏi: “Tổng tài, doanh thu của Gloria sụt giảm, anh phải nổi giận mới phải chứ, sao anh lại cười?”

Mộc Du Dương định thần lại, lập tức thu lại nụ cười.

Chết tiệt! Sao mình lại nhớ đến người phụ nữ đó nữa?

Anh nghiêm túc nói: “Anh gọi Lương Vệ Lễ đến đây cho tôi, bảo cậu ta trong vòng nửa tiếng phải có mặt!”

Khi Lương Vệ Lễ hộc tốc chạy đến văn phòng thì thấy Mộc Du Dương đang ngồi nhâm nhi trà chiều.

Mộc Du Dương xoay ghế lại bình thản nói: “Nói đi, là người phụ trách chính của Gloria, cậu định giải thích thế nào đây?”



Lương Vệ Lễ nhún vai, ngồi phịch xuống ghế sô pha, “Anh gọi em đến gấp như vậy, trong khi mình thì lại ngồi đây uống trà sao? Thật ra nếu muốn em nói thì, anh à, tất cả là lỗi của anh đấy!”

Mộc Du Dương nhướn mày: “Lỗi của tôi sao?”

Lương Vệ Lễ nằm ngửa ra trên ghế sô pha, lười nhác nói: “Chuyện này đương nhiên là lỗi của anh rồi! Anh à, nếu không phải lúc đầu anh bỏ rơi Phương Tiểu Ngư trong đám cưới thì cô ấy có đến mức phải nghỉ việc ở công ty không? Anh nghĩ mà xem, nếu cô ấy không nghỉ việc thì hiện giờ mấy bộ thiết kế của cô ấy không phải đều sẽ là của Gloria cả sao?”

Mộc Du Dương sa sầm nét mặt nói: “Lương Vệ Lễ, tôi gọi cậu sang đây là muốn cùng bàn đối sách với cậu. Cậu lại ngồi đó trách móc tôi là thế nào?”

Lương Vệ Lễ thu lại nụ cười châm chọc, ngồi dậy bắt đầu nghiêm túc nói: “À, anh à, em nói thật vậy, tuy cô An Ly cũng rất có năng khiếu thiết kế, nhưng mấy bộ trang phục mà cô ấy thiết kế nếu so với Phương Tiểu Ngư thì… thật sự là kém xa đấy.”

Mộc Du Dương khó chịu nói: “Cậu nghĩ tôi sẽ vì lợi ích nào đó mà lựa chọn một cô gái sao? Lương Vệ Lễ, tôi cho cậu biết, tôi chọn An Ly làm phó phòng không phải chỉ vì cô ấy có năng khiếu thiết kế mà là vì cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất!”

An Ly thật sự là người phụ nữ anh yêu nhất sao?

Nếu là trước đây, khi Phương Tiểu Ngư chưa xuất hiện thì anh có thể tự tin vỗ ngực khẳng định, An Ly chính là người phụ nữ mà anh yêu nhất trên đời này.

Nhưng hiện giờ, Mộc Du Dương cảm thấy khi nói ra câu này thì trong lòng cảm thấy rất băn khoăn.

Người đang ngồi trên xe lăn ngoài cửa nghe được câu nói ấy, nét mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, lẳng lặng rời đi.

Lương Vệ Lễ nói tiếp: “Thôi được rồi, em biết rõ Mộc đại tổng tài trước nay nói một là một hai là hai, anh thích anh em không dám có ý kiến! Nhưng mà doanh thu của Gloria lần này, thật sự phải nghĩ cách để nâng cao. Nếu chỉ dựa vào mấy thiết kế của cô An Ly thì chúng ta chẳng mấy chốc sẽ không thể so được với Louise nữa.”

Mộc Du Dương nói: “Vậy thì mau tuyển thêm các nhà thiết kế nổi tiếng! Tôi không tin là dưới gầm trời này không có nhà thiết kế nào tài ba hơn Phương Tiểu Ngư đấy!”

Tin tức Gloria tuyển dụng chẳng mấy chốc đã được lan ra, các nhà thiết kế có chút tiếng tăm đều lũ lượt đến xin đầu quân, bởi dù gì được vào làm ở Gloria cũng là một việc mà nhiều người thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến.

Chẳng mấy chốc đã tuyển dụng được một loạt nhân viên mới xuất sắc, Mộc Du Dương đưa ra mức lương rất cao, lệnh cho họ phải tăng ca để thiết kế được trang phục mới của quý sau.

Doanh thu quý sau nhất định không thể lại để Louise vượt mặt!



Sau khi tan làm, Tống Đình Hi đến đón Phương Tiểu Ngư.



Phương Tiểu Ngư từ chối mấy lần không được, đành phải miễn cưỡng lên xe của anh: “Ngại quá, Đình Hi, cứ làm phiền anh mãi.”

Tống Đình Hi dịu dàng lắc đầu nói: “Tiểu Ngư, nếu em thật sự muốn cảm ơn anh thì có phải nên chấp nhận một thỉnh cầu của anh không?”

Phương Tiểu Ngư cau mày, rõ ràng chính anh chủ động đến đón cô, cô bất đắc dĩ mới nhận lời lên xe, cảm ơn chỉ là vì phép lịch sự mà thôi.

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng Phương Tiểu Ngư vẫn nói: “Thôi được rồi, thỉnh cầu gì anh cứ nói đi.”

Tống Đình Hi nói: “Tối mai có một buổi tiệc, là buổi giao lưu giữa các công ty thiết kế thời trang, anh đang thiếu một người bạn đi cùng, em có bằng lòng đi cùng anh không?”

Thì ra là thế. Phương Tiểu Ngư nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có gì là không được, thế là cô nhận lời. Dù sao những người đến dự tiệc đều là người làm thiết kế thời trang, biết đâu cô sẽ được học hỏi kinh nghiệm từ những người đi trước.

Hôm sau, giờ tan làm, Tống Đình Hi đến đón Phương Tiểu Ngư, đưa cô về nhà trang điểm một chút, khoác lên mình một bộ váy dạ hội màu tím lộng lẫy.

Tống Đình Hi ngồi trên xe trông thấy Phương Tiểu Ngư từ xa bước lại, dáng vẻ yểu điệu, bộ váy tím rực rỡ tôn lên thân hình quyến rũ của cô, màu tím ấy không quá đơn sơ mà cũng không quá nổi bật, mái tóc của cô búi lên sau đầu, vài lọn tóc rũ xuống vai, vô cùng xinh đẹp.

Phương Tiểu Ngư vừa bước vào trong xe, hương thơm trên người liền tỏa ra dìu dịu, Tống Đình Hi lập tức cảm thấy có thứ gì đó khẽ động đậy ở hạ bộ, anh liền nói bằng giọng hơi khản đi: “Tiểu Ngư, em đẹp quá.”

Chỉ là một lời khen bình thường nhưng cũng khiến Phương Tiểu Ngư thấy xấu hổ, cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Anh lái nhanh đi, tiệc sắp bắt đầu rồi đấy.”

Nhưng khi vừa đến buổi tiệc thì Phương Tiểu Ngư liền cảm thấy hối hận!

Bởi vì vừa vào cửa, cô đã trông thấy Mộc Du Dương đang đứng nói chuyện với một đám người!

Cô không thể ngờ được một buổi tiệc dành cho nhà thiết kế thời trang mà Mộc Du Dương cũng đến tham dự!

Cô liền nắm tay Tống Đình Hi cắn răng bước lướt nhanh qua người Mộc Du Dương, giả vờ không trông thấy anh.

Mộc Du Dương ngay từ đầu đã trông thấy Phương Tiểu Ngư bước vào cửa.

Chết tiệt, tối nay sao cô ấy lại ăn mặc đẹp thế này? Khoan đã, cô ấy đang nắm tay Tống Đình Hi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play