Gân xanh nổi hết lên mặt Mộc Du Dương. Anh định đứng dậy nhưng cánh tay đã bị kéo lại.
Là An Ly, cô đưa tay kéo anh lại.
Cô vừa khóc vừa nói: “Du Dương... Em sợ quá... Hu hu...”
Mộc Du Dương không thể không kéo tay cô vào lại lòng mình, dịu dàng an
ủi: “Đừng khóc nữa em. Anh dẫn em xuống lầu thay quần áo.”
An Ly lắc đầu, mặt đầy hốt hoảng, “Du Dương, em sợ quá... em sợ quá... Tiểu Ngư, cô ấy... Tiểu Ngư, lúc nãy cô ấy...”
Mộc Du Dương vội hỏi: “Cô ta thế nào?”
An Ly nghẹn ngào nói: “Du Dương, Tiểu Ngư lúc nãy gây với em... Cô ấy trách em đã cướp anh đi...”
Mộc Du Dương cau mày, anh hạ giọng hỏi: “Cô ta nói vậy thật à?”
An Ly gật đầu, mắt đỏ hoe, “Sau đó em có giải thích với cô ấy, không
phải là em cướp anh đi... Nhưng cô ấy vốn không muốn nghe em giải
thích... Cô ấy còn nói muốn em chết... Sau đó cô ấy liền đẩy em một
cái... Hu hu hu...”
Ý của An Ly đã quá rõ ràng.
Cô là người Mộc Du Dương quan tâm nhất, Mộc Du Dương chưa bao giờ nghi ngờ lời cô nói.
Nhưng lần này, Mộc Du Dương đã do dự: “Nếu đúng là Phương Tiểu Ngư đã đẩy em xuống nước, sao cô ta cũng ngã theo luôn?”
Nghe vậy, An Ly ngạc nhiên hỏi lại: “Du Dương, anh không tin em sao?”
Vừa nói cô vừa rơi nước mắt lã chã, đau lòng nhìn Mộc Du Dương.
“An Ly, không phải anh không tin em... Chỉ là...” Mộc Du Dương không
biết nói thế nào. Anh chỉ đơn thuần nghĩ Phương Tiểu Ngư không phải loại người đó.
Phương Tiểu Ngư mà anh quen là người dám yêu dám hận, không phải là
người thích dùng thủ đoạn. Chuyện mà An Ly kể thật không giống cách cô
hay làm.
An Ly cúi đầu, bù lu bù loa: “Hu hu... Du Dương... Anh có biết lúc đó em bất lực như thế nào không? Hu hu hu hu... Lúc cô ấy đẩy em, em hoảng
quá nên kéo lấy tay cô ấy nên cô ấy mới rơi xuống nước cùng em... Hu hu
hu hu... Du Dương, anh không tin sao... Hu hu hu...”
An Ly khóc đến thắt lòng, Mộc Du Dương từ trước đến nay chưa từng thấy cô ấy như thế.
Lẽ nào thật sự vì đố kỵ mà Phương Tiểu Ngư đã đẩy An Ly xuống nước sao?
Mộc Du Dương quyết định đi hỏi cho rõ.
Anh bỏ ngoài tai sự ngăn cản của An Ly, bước đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư, xung quanh đầy người xì xào bàn tán.
Anh định hỏi là: Phương Tiểu Ngư, không phải cô đẩy An Ly xuống nước đúng không?
Nhưng khi nhìn thấy Phương Tiểu Ngư tựa người vào lòng Tống Đình Hi, anh không cách nào thốt nên lời.
Anh kiềm chế giận dữ hỏi: “Phương Tiểu Ngư, tại sao cô lại đẩy An Ly xuống nước? Cô muốn giết cô ấy sao?”
Phương Tiểu Ngư như nghe chuyện tiếu lâm, cô cười lớn thật lớn. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn vào cô.
Phương Tiểu Ngư hỏi lại: “Anh nghĩ là tôi đã đẩy An Ly xuống nước?”
Mộc Du Dương thấy tay cô nắm chặt lấy tay Tống Đình Hi, nộ khí càng dâng cao.
Anh lặp lại: “Phương Tiểu Ngư, với con người độc ác như cô thì chuyện
đẩy An Ly xuống nước không phải là bình thường sao? Sao hả? Cô cho rằng
hại chết cô ấy cô có thể sống yên ổn à? Tôi nói cho cô biết, Phương Tiểu Ngư, may là An Ly không sao, nếu có nguy hiểm gì đến tính mạng thì tôi
sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!
Từng câu từng chữ cứ quanh quẩn tai Phương Tiểu Ngư làm cô đau hết cả tai, đau hết cả đầu.
Cô biết người Mộc Du Dương yêu là An Ly, không phải cô, nhưng cô không
ngờ, Mộc Du Dương lại nói ra những lời lạnh lùng, vô tình như vậy.
Ôm lấy Tống Đình Hi, cô dịu dàng nói: “Đình Hi, đưa em đi khỏi đây đi. Em không muốn nhìn thấy anh ta.”
Nhìn thấy cử chỉ ngọt ngào mà cô dành cho Tống Đình Hi, Mộc Du Dương muốn điên lên.
Anh như mất hết lí trí, quát lớn: “Phương Tiểu Ngư, cô đúng là đê tiện! Cô thiếu trai đến vậy à?”
Phương Tiểu Ngư cũng không cam chịu yếu thế, hét lớn: “Mộc Du Dương, tôi không bị mù! Tôi biết ai đối xử tốt với tôi! Anh không bằng một cọng
lông chân của Đình Hi nữa!”
Tống Đình Hi ôm Phương Tiểu Ngư rời khỏi sảnh tiệc, Mộc Du Dương vẫn cứ đứng im bất động.
Anh chưa bao giờ bị người ta bỡn cợt đến vậy.
...
Tống Đình Hi đưa cô về nhà. Thấy cô vào nhà tắm thay quần áo bước ra,
Tống Đình Hi mới ngồi xuống cạnh cô, từ tốn hỏi: “Tiểu Ngư... Lời lúc
nãy của em có phải là sự thật không? Anh thật sự tốt hơn Mộc Du Dương
sao?”
Trong thâm tâm Tống Đình Hi hiểu rõ bất kỳ ở khía cạnh nào thì anh đều
không bằng Mộc Du Dương. Nhưng anh tự tin rằng anh là người đối xử tốt
với Phương Tiểu Ngư hơn, Mộc Du Dương còn lâu mới bằng anh.
Chỉ cần Phương Tiểu Ngư thấy anh tốt là được rồi, những thứ khác anh không quan tâm.
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Là thật đấy, Đình Hi, anh tốt hơn tên khốn kiếp đó rất nhiều! Ít nhất anh không ức hiếp em!”
Nghĩ đến bộ dạng Mộc Du Dương đau lòng ôm lấy An Ly, lòng cô cảm thấy
chua xót vô cùng. Anh không yêu cô thì thôi, sao lại còn đổ oan cho cô!
Phương Tiểu Ngư cô có đáng sợ cỡ nào thì cũng không thể nào làm ra những chuyện đó được! Cái gì mà đẩy An Ly xuống nước chứ? Rõ ràng cô ta tự
đẩy mình xuống nước mà!
Nhưng cô biết chuyện này dù có nói ra thì Mộc Du Dương cũng sẽ không
tin, nói không chừng anh ta còn cho rằng cô vu oan cho An Ly.
Vì vậy cô dứt khoát không nói, cùng lắm thì Mộc Du Dương hiểu lầm cô thôi!
Dù sao cô cũng hạ quyết tâm sau này sẽ không tiếp xúc Mộc Du Dương nữa. Anh ta nghĩ thế nào cũng không liên quan đến cô.
Tống Đình Hi ôm lấy Phương Tiểu Ngư, kích động nói: “Tiểu Ngư, vậy là em đồng ý cho anh cơ hội được chăm sóc em và Lạc Bảo Nhi đúng không? Anh
nhất định sẽ cố gắng làm người chồng tốt, người cha tốt!”
Phương Tiểu Ngư không trả lời nhưng cũng không phản đối.
Cô nói: “Đình Hi, cho em thêm thời gian, đợi em hoàn toàn bình tâm lại, em sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện của chúng ta.”
Thấy cô không trực tiếp từ chối anh, Tống Đình Hi đã rất mãn nguyện. Anh hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Trong tay Phương Tiểu Ngư nắm chặt thẻ ngân hàng mà trưởng phòng vừa mới giao cho cô. Đây là tiền thưởng của cô.
Những mẫu thời trang thương hiệu và kinh điển quý này của Louise bán rất chạy kéo theo cổ phiếu Louise cũng lên rất cao.
Thực lực của tập đoàn Tống Thị, công ty mẹ của Louise vốn đã cao, nay
thêm sự trợ giúp của Louise nên không bao lâu sẽ bắt kịp Thịnh Thế Mộc
Thiên rồi.
Phương Tiểu Ngư cũng được tiền thường mà cô nên có. Con số này cũng đủ cho cô mua một căn nhà rồi.
Cô quyết định hôm nay tan làm sẽ đi xem nhà.
Mấy ngày nay cứ tan làm ra là cô lại đi xem mấy căn hộ.
Nghĩ đến chuyện mình sắp có nhà, Phương Tiểu Ngư cảm thất rất vui.
Tan sở, Phương Tiểu Ngư đến trường đón Lạc Bảo Nhi, dẫn cậu đến xem căn nhà mà cô đã thích từ lâu.
Đứng trong nhà mẫu, cô bán hàng chậm rãi nói.
Phương Tiểu Ngư như chẳng nghe lọt câu nào. Trong đầu cô bây giờ chỉ
toàn là cảnh một nhà sống hạnh phúc cùng Lạc Bảo Nhi mà thôi.
Lạc Bảo Nhi vui vẻ hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta sẽ mua nhà này sao?”
Phương Tiểu Ngư ôm cậu hôn chùn chụt: “Đúng rồi! Lạc Bảo Nhi, con thích nhà này không?”
Lạc Bảo Nhi ra sức gật đầu, trả lời: “Thích ạ! Lạc Bảo Nhi cực kỳ thích
căn nhà này!” Vừa nói, cậu vừa chạy đến cửa phòng ngủ nhỏ, chỉ tay nói:
“Đây, chỗ này sẽ là phòng của Lạc Bảo Nhi.”
Sau đó, cậu lại chạy đến cửa phòng ngủ lớn, chỉ tay nói: “Chỗ này sẽ là phòng của mẹ và chú Mộc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT