Mộc Du Dương vừa tập trung nhìn đường phía trước vừa lạnh lùng nói:” Phương Tiểu Ngư, nếu cô còn la hét nữa thì tôi sẽ không ngại mà bịt miệng cô lại đâu.”

Phương Tiểu Ngư nhớ lại Lạc Bảo Nhi vẫn còn đang ở quán lẩu cay, trong lòng liền cảm thấy đau đớn, “Mộc Du Dương, tôi cầu xin anh, anh thả tôi ra đi! Lạc Bảo Nhi vẫn còn đang chờ tôi ở đó! Tôi cầu xin anh mà!”

Mộc Du Dương lạnh lùng hừ một tiếng rồi trả lời cô bằng giọng vẫn lạnh như băng: “Tôi thấy cô hoàn toàn không cần phải lo đâu, con trai cô bây giờ không phải đang ở bên cạnh tình nhân của cô sao?”

Vừa nhớ đến cảnh tượng thân mật giữa Lạc Bảo Nhi và Tống Đình Hi, cảm giác chua chát trong tim Mộc Du Dương lại càng mãnh liệt.

Chiếc xe chẳng mấy chốc đã chạy đến trước một căn biệt thự, Mộc Du Dương đỗ xe lại ngay cổng rồi vác Phương Tiểu Ngư đi vào trong.



“Chú Tống ơi, mẹ con sao còn chưa quay lại nữa?” Tại quán lẩu cay, Lạc Bảo Nhi đang vừa xoa cái bụng căng tròn của mình vừa ngước gương mặt ngây thơ hỏi.

Tống Đình Hi nhìn đồng hồ trên tay, đôi màu khẽ cau lại. Đã sắp một tiếng đồng hồ rồi mà Phương Tiểu Ngư vẫn chưa quay lại.

Anh bắt đầu có hơi lo lắng.

“Lạc Bảo Nhi, con đã ăn no chưa?”

Lạc Bảo Nhi gật đầu nói mình đã no rồi.

Thế là Tống Đình Hi liền rút khăn ra lau sạch miệng cho Lạc Bảo Nhi, sau đó tính tiền rồi rời khỏi quán, đi về phía nhà vệ sinh công cộng.

Đến trước cửa nhà vệ sinh, Lạc Bảo Nhi gọi to vọng vào bên trong: “Mẹ ơi, mẹ có trong đó không? Sao mẹ còn chưa ra nữa?”

Nhưng không có tiếng trả lời.

Lạc Bảo Nhi lại gọi to lần nữa, nhưng bên trong vẫn không có ai đáp lại, Tống Đình Hi lo đến mức muốn tự mình xông vào trong xem thử.

Lúc này có một cô gái từ phía xa bước đến, có vẻ muốn vào nhà vệ sinh.

Tống Đình Hi liền nhờ cô gái ấy giúp xem thử Phương Tiểu Ngư có ở trong đó không.

Cô gái chẳng mấy chốc đã bước ra, khẳng định với hai chú cháu rằng trong nhà vệ sinh chẳng có ai cả.

Tống Đình Hi lập tức hốt hoảng, anh vội vàng bế Lạc Bảo Nhi quay lại quán tìm một lần nữa, nhưng vẫn không thấy Phương Tiểu Ngư đâu.

“Chú Tống ơi, mẹ con đi đâu rồi?” Lạc Bảo Nhi lúc này vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu biết chắc chắn mẹ sẽ không bao giờ bỏ mặc không lo cho mình.



Tống Đình Hi rút điện thoại ra gọi cho Phương Tiểu Ngư, nhưng đầu dây bên kia vang lên tiếng thông báo đã tắt máy.

“Lạc Bảo Nhi ngoan, đừng lo lắng, bây giờ chú sẽ về nhà sai người đi tìm mẹ con.” Tống Đình Hi ngoài miệng an ủi Lạc Bảo Nhi nhưng thật ra trong lòng đang lo sốt vó.



Mộc Du Dương bước lên lầu, ném mạnh Phương Tiểu Ngư lên giường không một chút thương tiếc rồi trừng trừng nhìn cô.

Anh đưa tay lên chạm vào cúc áo trên cùng, bắt đầu cởi ra.

Có vẻ do cái cúc áo hơi khó cởi, nét mặt Mộc Du Dương lộ ra một chút khó chịu, sau đó “bục” một tiếng, anh xé tung cái áo, để lộ ra bộ ngực rắn chắc hấp dẫn.

Rồi anh áp sát lên người Phương Tiểu Ngư, dùng một tay kéo hai tay cô đưa lên trên đầu, tay còn lại bắt đầu cởi áo của cô.

“Mộc Du Dương! Đồ khốn kiếp!” Phương Tiểu Ngư phẫn nộ gào lên.

Mộc Du Dương hoàn toàn không quan tâm lời nói của cô, mau chóng cởi hết quần áo trên người cô. Chẳng mấy chốc, cơ thể không mảnh vải che thân của Phương Tiểu Ngư đã hiện ra trước mắt anh.

Anh khom người bắt đầu tấn công vào bộ ngực của cô.

Phương Tiểu Ngư trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng bị anh hôn không kiềm được mà rên lên.

Nghe được tiếng rên của cô, Mộc Du Dương như càng được cổ vũ, động tác càng trở nên thô bạo điên cuồng.

Có vẻ đã hôn đủ, Mộc Du Dương lúc này chợt lật ngược cô lại, bắt cô nằm bò trên giường trong một tư thế vô cùng đáng xấu hổ, sau đó không chút do dự tấn công cô từ phía sau.

Phương Tiểu Ngư cảm nhận thấy một cơn đau như xé nát tim gan, không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm hồn.

Anh đã sỉ nhục cô như thế này không biết bao nhiêu lần rồi, mà cô thì không lần nào có thể chống cự được…

Đêm ấy, Mộc Du Dương giày vò Phương Tiểu Ngư đến mức khiến cô ngất đi.

Khi cô tỉnh lại thì anh lại một lần nữa hành hạ cô điên cuồng không chút thương tiếc.

Đến cuối cùng, cô thậm chí chẳng còn sức mà kêu lên, cứ nằm trơ ra trên giường như khúc gỗ, để mặc cho Mộc Du Dương tùy ý tung hoành trên cơ thể mình.

Ánh mắt trời ấm áp ôn hòa soi rọi vào trong căn phòng.

Mộc Du Dương thật ra không hề ngủ, tối qua nằm trong chăn, nhiều lần anh định ôm cô nhưng đều bị cô né tránh.



Anh ngồi dậy, tựa lưng vào lưng giường, châm một điếu thuốc rồi quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư đang say ngủ bên cạnh mình.

Cô đã sức cùng lực kiệt.

Anh dập điếu thuốc rồi bỏ vào trong cái gạt tàn trên tủ đầu giường.

Người nằm bên cạnh chợt khẽ động đậy rồi mở mắt tỉnh dậy.

“Mộc Du Dương, tên khốn kiếp, đồ biến thái!”

Mộc Du Dương không thể ngờ, Phương Tiểu Ngư vừa tỉnh lại thì việc đầu tiên làm lại là lao vào người anh vừa đấm vừa đá, rồi sau đó một tiếng “bốp” vang lên, trên mặt anh sau đó liền hằn lên một dấu ấn năm ngón tay.

Anh phản ứng lại, giận dữ nắm chặt tay cô rồi trừng mắt nhìn cô: “Phương Tiểu Ngư, cô tưởng cô là cái thá gì? Cô dám đánh tôi sao?”

Mộc Du Dương rõ ràng rất giận, trước nay chưa từng có người nào dám ra tay đánh anh, Phương Tiểu Ngư chính là người đầu tiên.

“Mộc Du Dương, tôi cho anh biết, tôi không những dám đánh anh mà còn muốn giết chết tên khốn như anh nữa!” Phương Tiểu Ngư rống lên rồi lại bắt đầu vùng vẫy, muốn giằng ra khỏi sự kiềm cặp của anh.

Mộc Du Dương đang định nổi cơn điên thì chợt nhìn thấy một vết tím bầm trên cổ Phương Tiểu Ngư.

Rồi anh phát hiện ra, không chỉ trên cổ mà trên cánh tay, trước ngực, ở chân, khắp người cô không chỗ nào là không có những vết tím bầm nho nhỏ.

Có lẽ là do tối qua anh đã quá hung hăng, không chút thương tiếc nào với cô, thế nên mới làm cho cô ra nông nỗi này.

Bây giờ có phải cả người cô ấy rất đau không?

Nghĩ như thế, trái tim Mộc Du Dương ngay lập tức mềm nhũn ra. Anh đổi giọng, chợt hỏi cô bằng giọng rất dịu dàng: “Có đau ở đâu không?”

Phương Tiểu Ngư nghe câu hỏi ấy thì chợt thấy ngơ ngác, nhưng rồi phản ứng lại rất nhanh, lại quát lên: “Mộc Du Dương, không cần anh phải mèo khóc chuột giả từ bi! Bộ dạng hiện giờ của tôi không phải tất cả là do anh ban cho sao?”

Hiện giờ đúng là cô đang cảm thấy toàn thân đau đớn, nhưng cơn đau trên thể xác không thể sánh được với nỗi đau trong tim.

Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Phương Tiểu Ngư, cô đừng giống một con điên nữa được không? Đây đâu phải lần đầu, cô làm gì phải bày cái dáng vẻ mất trinh ấy ra cho tôi xem? Tôi nghĩ lúc cô và Tống Đình Hi lên giường với nhau chắc phải vui vẻ lắm đúng không?”

Ha, trong mắt của anh, Phương Tiểu Ngư tôi lúc nào cũng là một người phóng đãng không biết thể diện như thế sao?

Cho dù thế nào thì anh ta cũng không thể nhìn mình bắng ánh mắt bình thường, thế nên anh ta mới muốn chà đạp mình như thế nào thì chà đạp thế ấy!

Nghĩ như thế, Phương Tiểu Ngư căm phẫn nói: “Mộc Du Dương, không phải anh luôn cho rằng tôi và Tống Đình Hi có quan hệ sao? Được thôi, vậy hôm nay tôi nói cho anh biết! Tống Đình Hi anh ấy không những đẹp trai hơn anh, nhân cách tốt hơn anh, mà so với kĩ thuật trên giường của anh ấy, anh còn chẳng bằng một cái móng tay của anh ấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play