Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi ăn uống rất sảng khoái, miệng dính đầy dầu mỡ.
Tống Đình Hi ngồi bên cạnh chốc chốc lại chu đáo cầm khăn giấy lau cho
họ, dáng vẻ vô cùng thân thiết, người ngoài không biết nhìn vào còn
tưởng họ là một nhà ba người!
Mộc Du Dương đứng ở góc phố phía xa, ánh mắt lạnh như băng quan sát tất cả.
Nếu là vì chuyện bỏ chạy khỏi hôn lễ thì trong lòng anh luôn cảm thấy áy náy với cô, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng cô thân thiết với Tống
Đình Hi thế này thì sự áy náy ấy giờ đã không còn sót lại một chút nào
nữa.
Người phụ nữ ấy quả nhiên đúng như mình đã nghĩ, không hề biết liêm sĩ, lăng nhăng phóng đãng!
Bây giờ xem ra, ban đầu cô ta muốn kết hôn với mình có lẽ chỉ là vì ưng
mắt với tiền tài và thế lực của mình thôi, chứ hoàn toàn chẳng hề có
chút tình cảm nào cả!
Thế nên sau khi mình đào hôn, cô ta liền lập tức chạy vào vòng tay Tống
Đình Hi, không hề có chút dáng vẻ buồn bã nào cả. Trong lòng cô ta, Mộc
Du Dương này chỉ là một món đồ chơi có thể tùy tiện vứt đi!
Đang ăn vui vẻ, Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy hơi đau bụng, cô ngượng
ngùng nói với Tống Đình Hi: “À… chuyện là… Đình Hi à, hai người cứ ăn
đi, em vào nhà vệ sinh một lát.”
Tống Đình Hi gật đầu, Phương Tiểu Ngư liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Đây là chợ đêm nên cách đó không xa có một nhà vệ sinh công cộng. Phương Tiểu Ngư đã đến đây nhiều lần nên rất rành rẽ.
Sau khi giải quyết xong nỗi buồn, Phương Tiểu Ngư cảm thấy nhẹ cả người, cô rửa tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang chuẩn bị quay lại quán
lẩu thì chợt có một người xông ra từ trong bóng tối bịt chặt miệng của
cô từ phía sau!
“Ưm… ưm…” Phương Tiểu Ngư không kịp phản ứng, bị lôi vào một ngõ vắng.
Miệng của cô bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ú ớ.
Người phía sau lưng cô có thân hình cao to, rõ ràng là một người đàn
ông, Phương Tiểu Ngư cố gắng dạng hai chân ra ghì lại, còn tay thì quờ
quạng lung tung ra đằng sau.
Chết rồi! Ở nơi vắng vẻ này, trời không biết đất không hay, Phương Tiểu Ngư này hôm nay phải chết ở đây sao?
Cô thậm chí còn không biết người đó ở đâu ra, hắn ta muốn cướp tiền hay
muốn cướp sắc? Hay là vừa cướp tiền vừa cướp sắc, rồi sau đó sẽ chặt xác cô?
Nhưng nếu cô chết rồi thì Lạc Bảo Nhi phải làm sao? Lạc Bảo Nhi còn bé như thế, không thể không có mẹ được.
Nghĩ đến đó, Phương Tiểu Ngư không biết lấy đâu ra sức mạnh, gỡ được bàn tay đang bịt chặt miệng mình!
Ai ngờ người đó lại vung tay ra rồi đẩy Phương Tiểu Ngư bị ép chặt giữa
ngực anh ta và bức tường. Trong ngõ quá tối, Phương Tiểu Ngư hoàn toàn
không nhìn rõ mặt mũi người ấy.
Cô không sợ chết, nhưng cô không thể chết! Cô là mẹ của Lạc Bảo Nhi, cô phải chăm sóc cậu cho đến khi cậu trưởng thành!
Nước mắt bắt đầu trào ra, Phương Tiểu Ngư lấy hết can đảm gào lên: “Anh
muốn làm gì? Nếu anh muốn tiền của tôi thì túi của tôi vẫn còn hơn hai
ngàn tiền mặt đấy! Còn nếu anh chê ít thì tôi có thể đi rút thêm, tôi sẽ rút ra đưa cho anh, muốn bao nhiêu cũng được, tôi sẽ đưa cho anh hết!”
Số tiền trong thẻ của cô hiện giờ còn chưa lên đến sáu con số, lời cô
nói chẳng qua chỉ là muốn lừa kẻ đáng sợ trước mặt mình thôi.
Nếu hắn thật sự muốn cướp tiền thì cô bằng lòng đưa hết số tiền chưa đến sáu con số của mình cho hắn, nhưng nếu hắn muốn cướp sắc thì cô thà
chết cũng phải chống cự đến cùng!
“Phương Tiểu Ngư, cô đúng là rất ngu xuẩn.”
Nghe được giọng nói của người ấy, Phương Tiểu Ngư chợt ngẩn người. Giọng nói này là của… Mộc Du Dương?
Mộc Du Dương rút điện thoại trong túi ra, bật màn hình lên, nhờ ánh sáng phát ra từ màn hình, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng trông rõ được người trước mặt mình, quả nhiên chính là Mộc Du Dương!
Ngay lập tức, dây thần kinh đang căng thẳng của Phương Tiểu Ngư lập tức
giãn ra, nhưng nước mắt thì vẫn cứ trào ra, cô giận dữ gào lên với người đang đứng trước mặt mình: “Mộc Du Dương, có phải anh bị biến thái
không?”
Anh ta nhất định là một kẻ biến thái! Chắc chắn rồi! Nếu không thì tại
sao lại lôi mình vào ngõ vắng này hệt như một tên cướp như thế? Rốt cuộc anh ta muốn gì?
Nghe câu hỏi của Phương Tiểu Ngư, sắc mặt Mộc Du Dương trở nên sa sầm, anh tắt điện thoại đi rồi đút vào trong túi.
Rồi trong bóng tối, anh tấn công cô bằng một nụ hôn không báo trước.
Nụ hôn ấy vừa bá đạo vừa dây dưa, anh hôn khắp lên mũi, lên trán, lên
mặt cô… cuối cùng không thương tiếc hôn lên môi cô, điên cuồng giày vò
bờ môi căng mọng ấy.
Anh đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo, khua hết mọi ngóc ngách trong
miệng cô, Phương Tiểu Ngư lập tức giơ tay thành nắm đấm đánh liên tục
lên vai Mộc Du Dương.
Cô muốn nói: “Mộc Du Dương, anh thả tôi ra!”
Nhưng ngặt nỗi môi đã bị khóa chặt, không thể phát ra được tiếng nào.
Những lời muốn nói đều bị nụ hôn điên cuồng của anh chuyển thành những tiếng ú ớ vô nghĩa.
“Ưm… ưm…”
Không biết là bao lâu, Phương Tiểu Ngư cảm thấy môi mình bị hôn đến mức
tê dại, thế mà Mộc Du Dương vẫn không buông cô ra, không những thế, tay
anh còn bắt đầu di chuyển khắp người cô.
Anh dùng một tay kẹp chặt hai tay cô, tay còn lại mân mê trước ngực cô, bóp mạnh vào hai khối căng tròn ấy.
Anh dùng lực quá mạnh khiến cô đau đớn, càng cố gắng vùng vẫy hơn, nhưng tất cả vẫn vô ích.
Cô chợt nhớ đến ngày hôm đó, khi ở biệt thự của An Ly, Mộc Du Dương đã
sỉ nhục cô, xem cô giống như hạng gái lầu xanh, thế là cô liền giận dữ
cắn vào môi anh.
“Chết tiệt!”
Mộc Du Dương thả Phương Tiểu Ngư ra, đưa tay quệt lên môi mình, ở đó liền xuất hiện một vệt máu tươi.
Bị Phương Tiểu Ngư cắn vào môi đau điếng nên anh đành phải thả cô ra.
Anh đưa lưỡi liếm môi, mùi máu tanh xộc vào miệng càng kích thích thần kinh của Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương cúi đầu, nhìn vào khóe mắt cô trong bóng tối.
Anh mỉa mai nói: “Phương Tiểu Ngư, không phải cô nói tôi biến thái sao?
Được thôi, giờ tôi sẽ cho cô thấy cái gì gọi là biến thái!”
Dứt lời, anh đưa tay vác cô lên như vác một cái bao tải rồi bước ra khỏi ngõ.
Phương Tiểu Ngư điên cuồng vung tay múa chân loạn xạ, nhưng không thể nào thoát ra được.
Mộc Du Dương mở cửa xe rồi ném mạnh cô vào trong xe, tuy ghế xe được bọc da nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy rất đau.
Mộc Du Dương không lên ghế tài xế ngay mà khóa chặt cửa xe lại, sau đó
bước ra đằng sau, mở cốp xe tìm kiếm một lúc, cuối cùng lôi ra một sợi
dây thừng vừa dài vừa thô ráp.
Đây là sợi dây thừng còn sót lại sau lần anh giúp An Ly chuyển nhà lần trước, bây giờ lại có thể dùng được.
Anh lại mở cửa xe, Phương Tiểu Ngư bên trong xe lập tức chống cự.
Mộc Du Dương vươn người đến đè lên người Phương Tiểu Ngư, hai tay kẹp
chặt không cho cô động đậy, sau đó lấy dây thừng trói chân tay của cô,
khiến cô không thể động đậy một chút nào nữa.
Rồi anh bước ra đằng trước, lái xe đi thẳng.
Hiệu quả cách âm của Aston Martin tốt vô cùng, Phương Tiểu Ngư ngồi ở
băng sau có gào khóc thế nào thì người đi đường cũng không hề nghe thấy.
“Mộc Du Dương, đồ biến thái! Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!” Phương Tiểu
Ngư lúc này thật sự hoảng loạn, bởi vì sắc mặt Mộc Du Dương trước nay
chưa bao giờ đáng sợ đến thế.
Cô biết rõ lần này mình đã thật sự chọc giận anh rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT