Câu nói của Phương Tiểu Ngư thật sự đã chà đạp hoàn toàn lòng tự tôn đàn ông của Mộc Du Dương.
“Được thôi, Phương Tiểu Ngư, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là một
người đàn ông chân chính!” Anh lạnh lùng cười rồi bước xuống giường, lôi Phương Tiểu Ngư từ trên giường xuống, sau đó bế cô bước ra ngoài.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng hét lên: “Mộc Du Dương, anh làm gì thế? Mau thả tôi ra!”
Hiện giờ cô đang không mảnh vải che thân, khắp cơ thể đều là dấu vết do Mộc Du Dương để lại tối qua.
Mộc Du Dương lúc này lại không biết muốn đưa cô đi đâu.
Nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cứ không thể thoát ra được.
Đành phải giương mắt nhìn Mộc Du Dương bế mình xuống dưới tầng hầm, đúng thế, chính là xuống dưới tầng hầm.
Dưới tầng hầm rất tối, khắp nơi đều là các vật dụng linh tinh.
Mộc Du Dương lần chạm vào công tắc đèn trên tường, bật tách một tiếng,
đèn sáng lên, ánh sáng vàng phát ra khiến tầng hầm càng trở nên u ám.
Phương Tiểu Ngư bị đặt nằm sấp lên một cái bàn tròn cũ, Mộc Du Dương một tay ấn đầu của cô, tay còn lại kẹp chặt hai tay cô, rồi không hề có
khúc dạo đầu, anh thô bạo tấn công cô từ phía sau.
Phương Tiểu Ngư ra sức gào khóc, nhưng Mộc Du Dương không hề quan tâm, vẫn mặc sức tung hoành bên trong cơ thể cô.
Có điều là vào khoảnh khắc này, anh mới thật sự cảm nhận được cô chính là của anh, của một mình Mộc Du Dương này.
Khi tỉnh lại, Phương Tiểu Ngư phát hiện mình đã được mặc lại quần áo,
đang nằm trên một cái ghế sô pha cũ, vẫn còn ở trong tầng hầm.
Mộc Du Dương đang đứng cách đó không xa nhìn cô, thấy cô tỉnh lại, khóe môi anh liền nở một nụ cười mỉa mai.
Anh nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Phương Tiểu Ngư, cô cứ ngoan ngoãn ở lại
đây cho tôi! Chờ sau khi cô biết được tôi có phải một người đàn ông hay
không thì tôi sẽ suy xét đến việc thả cô ra.”
Mộc Du Dương cũng không biết tâm trạng lúc này của mình thế nào nữa, nhưng anh đã hạ quyết tâm nhốt cô ở lại tầng hầm này.
Dù sao cho dù thế nào thì anh cũng không muốn nhìn thấy cảnh cô ở bên
cạnh Tống Đình Hi, tốt nhất bọn họ không bao giờ được gặp nhau nữa!
Nói xong, anh quay người bước ra cửa.
Phương Tiểu Ngư biết mình sắp bị nhốt ở đây thì đâu dễ dàng chấp nhận,
cô lập tức nhảy xuống khỏi ghế sô pha lao về phía cửa, nhưng cánh cửa đã bị Mộc Du Dương khóa chặt.
“Mộc Du Dương, anh là đồ biến thái chết tiệt! Mau thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Phương Tiểu Ngư gào to, dùng sức đập mạnh vào cửa, nhưng cánh cửa không hề suy suyển.
Một lúc sau, Phương Tiểu Ngư đứng dựa vào cửa, tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất.
Tình cảnh này làm cô nhớ lại trước khi mình trốn khỏi nhà năm năm trước, cũng từng bị mẹ kế Lí Vân Phương nhốt trên lầu thế này.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, năm năm sau mình lại một lần nữa phải trải qua tình cảnh cẩu huyết này, mà người làm chuyện đó với cô
lại chính là người mà cô yêu nhất.
“Lạc Bảo Nhi…” Phương Tiểu Ngư lẩm bẩm, giờ trong lòng cô đang cảm thấy rất lo lắng.
Cô bị nhốt ở đây, Lạc Bảo Nhi lúc này không biết có phải đang khóc hết nước mắt không? Có phải đang vừa khóc vừa gọi mẹ không?
Nghĩ đến Lạc Bảo Nhi, trái tim Phương Tiểu Ngư liền thắt lại, cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi nơi này!
“Chú Tống ơi, mẹ con… mẹ con vẫn chưa tìm thấy sao?”
Nếu tối qua Lạc Bảo Nhi còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì hôm nay,
nhìn dáng vẻ Tống Đình Hi dẫn người chạy khắp nơi tìm kiếm, vẻ mặt đầy
lo lắng, Lạc Bảo Nhi bắt đầu đoán ra được rằng, mẹ chắc chắn đã gặp
chuyện rồi
Hai mắt cậu lúc này bắt đầu rưng rưng, nước mắt chực trào ra, nhưng vì
không muốn chú Tống lo lắng nên vẫn cố gắng kiềm lại không khóc.
Tống Đình Hi cả đêm không ngủ, chạy đi tìm Phương Tiểu Ngư khắp nơi.
Anh thậm chí còn gọi một lượng lớn vệ sĩ của nhà họ Tống đi tìm, nhưng hiện giờ vẫn chưa có tung tích.
Anh rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng bước đến ôm lấy Lạc Bảo Nhi dỗ dành: “Lạc Bảo Nhi yên tâm, chú nhất định sẽ tìm mẹ giúp con.”
“Chú Tống ơi, có phải mẹ không cần con nữa không? Có phải mẹ thấy con
không đủ ngoan nên mới bỏ rơi con không?” Trong cái đầu ngây thơ của Lạc Bảo Nhi lúc này đã bắt đầu nghi ngờ, mẹ đột nhiên không từ mà biệt có
phải là vì cậu đã làm sai chuyện gì đó khiến mẹ không vui không?
Tống Đình Hi đau lòng vuốt mặt Lạc Bảo Nhi rồi dịu dàng nói: “Không đâu, Lạc Bảo Nhi ngoan thế này, mẹ thương Lạc Bảo Nhi nhất, chắc chắn sẽ
không bỏ mặc Lạc Bảo Nhi đâu! Mẹ chắc chắn là đã bị lạc đường, chú Tống
nhất định sẽ tìm ra mẹ, đưa mẹ về nhà!”
Nghe được lời an ủi của Tống Đình Hi, Lạc Bảo Nhi cảm thấy đỡ buồn hơn.
Tống Đình Hi quyết định sẽ đi báo cảnh sát, nhờ cảnh sát cùng các vệ sĩ nhà họ Tống đi tìm Phương Tiểu Ngư.
Đến đồn cảnh sát, Tống Đình Hi nói rõ tình hình, nhưng bị cảnh sát nhìn lại bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Thật ra các cảnh sát đều biết Tống Đình Hi, nếu là lúc bình thường thì họ chắc chắn không dám đắc tội với anh.
Nhưng sáng sớm hôm nay, tổng tài Mộc Du Dương của Thịnh Thế Mộc Thiên đã đích thân đến đồn cảnh sát dặn dò.
Cho dù Tống Đình Hi có nói gì thì cảnh sát toàn thành phố cũng không được giúp đỡ.
So với Tống Đình Hi thì cảnh sát còn sợ Mộc Du Dương hơn, thế nên khi Tống Đình Hi đến, họ chỉ lập án một cách rất tượng trưng.
“Anh cứ về đi, Tống đại thiếu gia, chúng tôi đã lập án rồi, một khi có
tin tức của cô Phương Tiểu Ngư thì chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho
anh ngay.” Một viên cảnh sát hơi béo tỏ ý muốn đuổi khách.
Tống Đình Hi thất thểu bước ra khỏi đồn cảnh sát, nếu cảnh sát đã không
muốn giúp thì đành phải về nhà điều động thêm vệ sĩ đi tìm thôi.
Về đến nhà, trông thấy bố mẹ đang ngồi xem ti vi trên sô pha, Tống Đình Hi chẳng nói chẳng rằng, bước thẳng lên lầu.
“Đứng lại!” Giọng của Tống Định Bang chợt vang lên sau lưng anh, vô cùng nghiêm nghị.
Tống Đình Hi khó chịu quay lại bước đến trước mặt bố mẹ, Đặng Hân mẹ anh liền nói: “Đình Hi, mẹ nghe nói con đã điều động hơn một nửa vệ sĩ nhà
mình để tìm Phương Tiểu Ngư đúng không?”
Tống Đình Hi không nói gì, xem như âm thầm thừa nhận, Tống Định Bang
thấy thế liền nổi trận lôi đình: “Tống Đình Hi, con dám vì con đàn bà đó mà điều động hơn một nửa vệ sĩ nhà ta! Con có biết làm thế sẽ gây ra
hậu quả gì không?”
Tống Đình Hi đương nhiên biết rõ hậu quả.
Điều động hơn một nửa vệ sĩ đi mất có nghĩa là biệt thự sẽ không còn ai
trông chừng nữa, lực lượng bảo vệ ở tập đoàn Tống Thị cũng sẽ không đủ,
nếu có đối thủ cạnh tranh lợi dụng lúc này gây chuyện thì nhà họ Tống sẽ trở tay không kịp.
Nhưng cho dù biết rõ hậu quả, Tống Đình Hi vẫn cứ không hề do dự mà làm
như thế, hơn nữa lúc này anh còn muốn điều động hết tất cả vệ sĩ còn lại đi tìm Phương Tiểu Ngư, chỉ cần có thể tìm được cô thì có làm gì anh
cũng bằng lòng.
Tống Đình Hi nói: “Con xin lỗi, thưa bố, Tiểu Ngư mất tích rồi, hiện giờ bặt vô âm tín, con nhất định phải mau chóng tìm ra cô ấy.”
Bốp!
Tống Định Bang giận dữ tát thẳng vào mặt Tống Đình Hi, khiến cả Tống Đình Hi và Đặng Hân đều ngẩn người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT