Mới sáng sớm, Phương Tiểu Ngư đã gọi Lạc Bảo Nhi dậy, cô một tay xách hành lí một tay dắt Lạc Bảo Nhi bước ra cổng lớn nhà họ Tống.

Cô vốn không muốn đánh thức người nhà họ Tống, nhưng ai ngờ họ đã dậy từ rất sớm chờ cô ở đây.

“Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi, hai con muốn bỏ ông bà già này lại mà đi sao?” Tống lão gia buồn bã nói.

“Chuyện đó… Con xin lỗi…” Phương Tiểu Ngư hơi ấp úng, không biết trả lời thế nào.

Tống Đình Hi quay sang nói với ông nội: “Được rồi, ông à, không phải đã hứa sẽ không nói lời này sao? Chúng ta phải vui vẻ tiễn họ đi.”

Tống lão gia đành phải bất lực gật đầu. Tống lão phu nhân bước lên phía trước, đưa tay nắm lấy tay Phương Tiểu Ngư, “Tiểu Ngư, bà hiểu được vì sao con lại muốn đi. Nhưng mà sau này con phải nhớ thường xuyên dắt Lạc Bảo Nhi đến đây thăm hai ông bà già này nhé!”

Phương Tiểu Ngư không ngờ Lạc Bảo Nhi chỉ mới ở với hai ông bà lão hai ngày thôi mà họ đã không nỡ xa cậu bé đến thế.

Cô đành phải chấp nhận lời thỉnh cầu của họ, dắt tay Lạc Bảo Nhi lên xe của Tống Đình Hi rồi nói ra dự định của mình: “Đình Hi, anh đưa em đến một khách sạn bình thường trước, bọn em sẽ tạm ở đó một đêm.”

Tống Đình Hi mỉm cười lắc đầu, “Tiểu Ngư, nơi ở anh đã tìm giúp em rồi, hai mẹ con cứ qua thẳng đó là được.”

“Hả? Đình Hi, em đã nói là để em tự tìm mà, anh không cần phải tốt với em như thế.” Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngùng, từ lúc dọn khỏi nhà họ Tống thì cô đã không muốn nhận ân huệ của anh nữa.

Nhưng giờ Tống Đình Hi lại tìm nhà cho cô, thế thì không phải cô lại một lần nữa nhận sự giúp đỡ của anh sao?

Tống Đình Hi nhận ra tâm sự của cô, từ đầu anh đã biết cô sẽ nghĩ như thế nên liền cười nói: “Tiểu Ngư, em yên tâm đi, lần này anh chỉ giúp em hẹn gặp mặt chủ nhà thôi, còn việc em kí hợp đồng, trả tiền thuê, anh đều sẽ không nhúng tay vào.”

Phương Tiểu Ngư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô gật đầu, “Cảm ơn anh, Đình Hi. Em chỉ là thật sự không muốn nợ anh thêm nữa.”

“Em trước nay chưa bao giờ nợ anh cả, Tiểu Ngư.” Tống Đình Hi dịu dàng nói.

Lạc Bảo Nhi ngồi sau xe không tập trung nghe cuộc nói chuyện đó, chỉ vui vẻ nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, mong được mau chóng dọn đến nhà mới.

Đây là một khu dân cư trung lưu nhỏ, điều kiện sống xung quanh rất đầy đủ, do cách trung tâm thành phố hơi xa nên giá thuê phòng cũng khá rẻ. Sau khi bàn xong tiền thuê và kí hợp đồng với chủ nhà, Phương Tiểu Ngư liền dắt Lạc Bảo Nhi dọn vào căn nhà mới có hai phòng ngủ.

Căn nhà rõ ràng đã lâu không có ai ở, khắp nơi đều có bụi. Tống Đình Hi bảo cứ để giúp việc nhà anh đến dọn, nhưng Phương Tiểu Ngư không chịu, cô tự mình xách chổi lên, định dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ căn nhà.



Phương Tiểu Ngư nói: “Đình Hi, nhà đã thuê xong rồi, anh cứ về trước đi, bây giờ em định dọn vệ sinh, có thể sẽ hơi bụi bặm một chút.”

Tống Đình Hi đã cầm sẵn chổi trên tay: “Để anh giúp em cùng dọn.”

Phương Tiểu Ngư không thể ngăn anh được, đành phải đồng ý cho anh ở lại phụ mình dọn vệ sinh. Cả buổi chiều, Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi làm hết tất cả các công việc như lau dọn bàn ghế, quét sàn quét tường…

Lạc Bảo Nhi cũng giúp đỡ rất nhiều, ba người bận rộn nhưng rất vui vẻ.

Thấy Phương Tiểu Ngư mặt mũi dính đầy bụi, Tống Đình Hi trong lòng rất thích thú. Một cô gái tốt thế này, tiếc là lại không hề để tâm đến anh.

Đến khi trời tối thì cuối cùng họ cũng dọn dẹp sạch sẽ căn nhà, cả căn nhà trông như sáng rực lên.

Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo rồi tiễn Tống Đình Hi về.

Xuống đến lầu, Tống Đình Hi nói với Phương Tiểu Ngư: “Anh không vội, lát nữa về cũng được. Bận rộn cả buổi chiều rồi, hai mẹ con chắc mệt lắm đúng không? Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Phương Tiểu Ngư đang định từ chối thì Lạc Bảo Nhi đã tranh trả lời trước: “Hay quá hay quá! Mẹ ơi, chú Tống ơi, con đói chết đi được!”

Vừa nói cậu vừa xoa xoa cái bụng nhỏ của mình. Hệt như muốn minh chứng cho lời cậu nói là thật, cái bụng nhỏ của cậu lập tức kêu lên mấy tiếng ùng ục.

Cậu bé đã làm việc cả buổi chiều, bây giờ quả thực rất đói.

Phương Tiểu Ngư không từ chối nữa, dắt Lạc Bảo Nhi lên xe của Tống Đình Hi, “Chúng ta đi ăn gì đây?”

Lạc Bảo Nhi phấn khích nói: “Mẹ ơi, con muốn ăn lẩu cay!”

Phương Tiểu Ngư lập tức phản đối: “Không được, lần trước không phải mình đã nói rồi sao? Lẩu cay mỗi tháng chỉ được ăn một lần thôi.”

“Nhưng Lạc Bảo Nhi thật sự rất muốn ăn mà…” Lạc Bảo Nhi cúi đầu ủ rũ nói.

Tống Đình Hi rút điện thoại ra nhìn rồi chợt nở một nụ cười bí hiểm: “Tiểu Ngư, lần trước chúng ta đi ăn lẩu cay là ngày 30 tháng trước đúng không?”

Phương Tiểu Ngư nghĩ một lát rồi gật đầu, hình như đúng là ngày 30, hôm đó là cuối tháng.

Tống Đình Hi nói tiếp: “Hôm nay là mùng 2, là tháng mới rồi, nghĩa là chúng ta có thể đi ăn lẩu cay tiếp!”



“Làm gì có đạo lí kì quặc như thế?” Phương Tiểu Ngư thốt lên. Hai chú cháu này muốn hùa vào ăn hiếp mình đây mà!

Lạc Bảo Nhi hệt như vừa chộp được phao cứu sinh, lập tức hưng phấn phụ họa: “Mẹ ơi, mẹ nói thì phải giữ lời. Hôm nay là mùng 2, chúng ta có thể đi ăn mà!”

Phương Tiểu Ngư cũng hết cách, đành phải đồng ý.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi đến quán lẩu cay, Lạc Bảo Nhi âm thầm giơ tay làm kí hiệu “yeah” với Tống Đình Hi.

Mộc Du Dương vừa ra khỏi biệt thự của An Ly, đang bước đi vô định trên đường. Từ sau khi Phương Tiểu Ngư nghỉ việc ở công ty, dần dần biến mất khỏi cuộc sống của anh, anh phát hiện ra mình đã không còn thoải mái như lúc trước nữa.

Giữa màn đêm, trong đầu Mộc Du Dương lại hiện lên gương mặt thường xuyên làm anh tức giận của Phương Tiểu Ngư, rồi lại nhớ đến tiếng gọi “chú Mộc” đầy đáng yêu của Lạc Bảo Nhi.

Mình chắc chắn đã trúng tà rồi nên mới trở nên thế này!

Vừa rồi khi ở biệt thự của An Ly, những gì cô nói với anh, anh đều chẳng có tâm trí để nghe.

Anh phát hiện, xa cách bao năm, An Ly đã trở nên khác hẳn so với lúc trước. Giờ đây ánh mắt cô trở nên rất thâm trầm, tựa hồ như ẩn chứa vô vàn bí mật.

Không hề giống với ánh mắt ngây thơ đơn thuần của Phương Tiểu Ngư, cô gái ấy anh chỉ cần nhìn sơ là có thể nhìn thấu.

Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến cô ta nữa rồi?

Mộc Du Dương lắc đầu thật mạnh, hệt như muốn hất hình ảnh của Phương Tiểu Ngư ra khỏi đầu mình.

Anh đưa tay chạm vào chìa khóa xe trong túi, nhưng lại cất đi, quyết định tiếp tục đi bộ cho thư thả đầu óc.

Đi mãi đi mãi, Mộc Du Dương chợt phát hiện mình đã đi đến chợ đêm.

Ở cổng chở đêm chính là quán lẩu cay, đó là quán lẩu mà anh từng cùng Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đến ăn.

Ngay lúc ấy, Mộc Du Dương trông thấy người đang ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc là Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.

Mà ngay bên cạnh họ, chỗ ngồi vốn là của Mộc Du Dương thì nay lại có một người mà anh không muốn gặp nhất: Tống Đình Hi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play