Mộc Du Dương đang đẩy xe lăn, An Ly ngồi trên xe gương mặt hạnh phúc, hai người định vào trong nhà hàng này dùng bữa tối.
Ai ngờ vừa đến đã trong thấy cảnh tượng “thân mật” giữa Tống Đình Hi và Phương Tiểu Ngư.
Khi nhìn thấy rõ cô gái ấy chính là Phương Tiểu Ngư, trong lòng Mộc Du Dương lập tức trào lên một ngọn lửa giận.
Anh hằm hằm đẩy An Ly đến trước mặt họ rồi nói bằng giọng mỉa mai:
“Phương Tiểu Ngư, cô không thể tự trọng một chút sao? Ở chốn công cộng
mà ve vãn đàn ông, cô đói khát đến mức ấy à?”
Câu nói của Mộc Du Dương như gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu Phương
Tiểu Ngư, cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong ánh mắt ấy hiện giờ ngoài sự
căm ghét ra thì chẳng còn gì cả.
Phương Tiểu Ngư rất tức giận, anh ta lấy cớ gì mà mỉa mai mình như thế?
“Mộc Du Dương, anh lấy đâu ra tự tin nói câu ấy với tôi? Không lẽ là từ
sau lần anh đào hôn sao? Tôi cho anh biết, giữa chúng ta hiện giờ đã
không còn quan hệ gì rồi, anh đừng có suốt ngày trưng cái vẻ hống hách
ấy ra cho tôi xem nữa!”
Mộc Du Dương hoàn toàn không ngờ Phương Tiểu Ngư lại có thể hùng hổ phản bác anh như thế, hiện giờ An Ly và Tống Đình Hi đều có mặt, anh nhất
quyết không thể để thua cô.
Anh càng sa sầm nét mặt, “Phương Tiểu Ngư, cô nghĩ mình là ai mà dám ăn nói với tôi như vậy?”
Đây không phải lần đầu Mộc Du Dương nói câu này với Phương Tiểu Ngư, thì ra trong lòng anh, tôi thậm chí còn chẳng có tư cách để nói chuyện với
anh sao?
Phương Tiểu Ngư cố nén nỗi chua chát trong lòng, lớn tiếng nói: “Phải!
Anh là Mộc đại tổng tài, dân đen như chúng tôi không thể động vào! Tôi
đi là được chứ gì? Mong là sau này ông trời có mặt đừng để tôi gặp lại
anh nữa!”
Bây giờ cô ấy còn không muốn gặp mình nữa sao? Cô ấy đã chán ghét mình đến mức độ này rồi sao?
Mộc Du Dương quay sang nhìn Tống Đình Hi đứng cạnh Phương Tiểu Ngư, bọn
họ mấy ngày này phải chăng đã lén mình hẹn hò qua lại với nhau?
Nghĩ đến chuyện ấy, Mộc Du Dương thật sự gần như mất đi lí trí. Anh
buông đôi tay đang giữ xe lăn ra, bước đến ngay trước mặt Phương Tiểu
Ngư, nắm lấy tay cô lôi đi xềnh xệch.
Sức lực Mộc Du Dương quá mạnh, bàn tay nắm rất chặt khiến cổ tay Phương Tiểu Ngư đau nhói.
Tống Đình Hi trông thấy cảnh tượng ấy thì đau lòng vô cùng, anh lập tức
bước đến định giằng Phương Tiểu Ngư ra khỏi tay Mộc Du Dương.
Ai ngờ Mộc Du Dương lại đứng ra cản anh, nở nụ cười mỉa mai nói với Tống Đình Hi: “Tống Đình Hi, mắt nhìn của anh cũng kém quá, chỉ biết nhặt
loại phụ nữ mà tôi không cần nữa.”
Lời nói ấy thốt ra, Tống Đình Hi còn chưa kịp phản ứng thì Phương Tiểu Ngư đã nổi điên!
Ai là người phụ nữ mà anh ta không cần nữa? Chỉ vì anh ta đã bỏ mình
trong lễ cưới mà mình phải mang cái tiếng là kẻ bị bỏ rơi sao?
Cô dùng hết sức lực giật tay ra, nhưng không có ích gì, chỉ có thể nổi
giận đùng đùng quát tháo: “Mộc Du Dương, anh nói rõ cho tôi nghe xem! Ai là người phụ nữ mà anh không cần nữa? Tôi cho anh biết, anh mời là
thằng đàn ông mà tôi không cần! Anh, Mộc Du Dương, anh mãi mãi là một
thằng đàn ông mà tôi xem thường!”
“Được lắm.” Mộc Du Dương lạnh lùng cười, nhưng gương mặt lại đầy vẻ u uất.
Những điều mà anh sắp làm sau này, Phương Tiểu Ngư hoàn toàn không thể ngờ được.
Trong lúc tình hình đang căng thẳng thì một giọng nói thanh tao chợt vang lên, giải cứu thành công Phương Tiểu Ngư.
“Đủ rồi, Du Dương.” An Ly từ nãy luôn ngồi trên xe lăn cuối cùng cũng
lên tiếng. Lúc này, vẻ mặt của cô đang sa sầm, nơi khóe mắt dường như có thứ gì đó lóng lánh sắp rơi ra.
Nghe thấy giọng của An Ly, Mộc Du Dương lập tức bình tĩnh trở lại.
Vừa rồi, đầu óc của anh chỉ toàn là hình ảnh của Phương Tiểu Ngư và
những lời chọc giận mà cô đã nói với anh, hoàn toàn quên mất sự tồn tại
của An Ly bên cạnh.
Chuyện này không đúng! Chuyện như thế này nếu là trước đây chắc chắn
không bao giờ xảy ra. Trong lòng của anh đáng lẽ chỉ nên có hình ảnh của An Ly mới phải.
Họ đã xa cách nhau bao nhiêu năm, đáng lẽ anh phải càng trân trọng cô
hơn mới phải. Nhưng tại sao anh luôn cảm thấy trái tim của mình đã hoàn
toàn bị Phương Tiểu Ngư gây ảnh hưởng rồi?
Mộc Du Dương nhận ra vừa rồi mình đã mất kiểm soát, lúc này mới buông tay Phương Tiểu Ngư ra.
Anh bước đến bên cạnh An Ly rồi bình tĩnh nói với cô hệt như việc vừa rồi chưa hề xảy ra vậy: “Chúng ta vào dùng bữa thôi.”
An Ly gật đầu, nước mắt sắp trào ra được cô cố gắng kiềm lại. Vừa rồi cô đã nhìn thấy rất rõ ánh mắt Mộc Du Dương nhìn Phương Tiểu Ngư, đó tuyệt đối không phải chỉ là một ánh mắt căm hận, mà trong sự căm hận ấy còn
ẩn chứa một sự quan tâm và đố kị.
Mộc Du Dương tại sao lại đố kị với Tống Đình Hi? Lí do đã quá rõ ràng rồi.
Chuyện này đối với An Ly mà nói rõ ràng quá đau lòng.
Trong lòng Mộc Du Dương đã không còn chỉ có một mình cô nữa. Giờ đây,
trong trái tim anh rõ ràng còn có thêm một cô gái tên Phương Tiểu Ngư.
Cổ tay Phương Tiểu Ngư bị Mộc Du Dương nắm đến mức tím bầm, nhưng cơn đau ở tay đã truyền hết lên tim cô.
Về đến nhà họ Tống, Phương Tiểu Ngư dẫn Lạc Bảo Nhi lên lầu rồi bắt đầu
thu dọn đồ đạc, Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi liền hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta lại chuyển nhà nữa sao?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Lạc Bảo Nhi, ngày mai mẹ sẽ đưa con đến khách sạn ở một đêm, chúng ta sẽ mau chóng tìm được nhà mới.”
Lạc Bảo Nhi thắc mắc hỏi: “Mẹ ơi, tại sao chúng ta phải dọn nhà nữa vậy?”
Phương Tiểu Ngư đặt hành lí trong tay xuống, bước đến bên cạnh Lạc Bảo
Nhi, ngồi xổm xuống rồi nắm lấy bàn tay bé xinh của cậu trả lời: “Bởi vì đây không phải là nhà của mẹ và Lạc Bảo Nhi, chúng ta phải tự lực cánh
sinh, không thể cứ sống ở nhà người khác được.”
Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ hiểu chuyện, “Được thôi ạ,
nhưng mà mẹ ơi, con rất thích ông bà cố ở đây, họ đối xử với con rất
tốt.”
Lạc Bảo Nhi đang muốn nói đến Tống lão gia và Tống lão phu nhân, hôm nay hai ông bà sau khi đón cậu từ trường về đã chơi với cậu suốt cả buổi
tối.
Lạc Bảo Nhi đã lâu rồi không được vui vẻ như thế.
“Vậy Lạc Bảo Nhi à, ông ở nhà chú Tống và ông ở nhà chú Mộc, con thích
ông nào hơn?” Phương Tiểu Ngư hỏi câu này xong thì cũng giật mình, chính cô cũng không hiểu sao mình đột nhiên lại hỏi một câu như thế.
Lạc Bảo Nhi thì lại trả lời rất thành thật: “Thế thì con đương nhiên thích ông ở nhà chú Mộc hơn rồi!”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, cũng phải, dù gì Mộc lão gia cũng ở bên cạnh
Lạc Bảo Nhi thời gian dài hơn, tình cảm hai người sâu sắc hơn cũng là lẽ thông thường.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lạc Bảo Nhi lại khiến Phương Tiểu Ngư ngẩn
người, cậu nói: “Bởi vì Lạc Bảo Nhi thấy ông ở nhà chú Mộc hệt như ông
ruột của con vậy, mà Lạc Bảo Nhi cũng rất muốn chú Mộc trở thành bố của
con!”
Thằng bé này không biết học ở bộ phim truyền hình nào mà lại nói ra được một câu thế này!
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng đứng dậy, giả vờ tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn rối loạn.
Cô rất sợ Lạc Bảo Nhi sẽ truy hỏi cô, tại sao chú Mộc lại bỏ rơi cô ở đám cưới.
Cô sẽ không biết phải trả lời thế nào, bởi Lạc Bảo Nhi và chú Mộc của cậu thật sự suýt nữa đã trở thành người một nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT