Nhật Linh thường xuyên trở cô đi dạo để cô quên đi nỗi buồn. Thằng nhóc chăm sóc cô rất tốt, lúc nào cũng coi cô như đứa trẻ không chịu lớn.
- Hôm nay em có bất ngờ dành cho chị!
Nhật Linh dắt tay cô lên trên sân thượng của quán cafê Bạch Đằng hai chị em hay ghé. Ngồi ở đây có thể nhìn thấy sông Hồng, cầu Vĩnh Tuy, cả thành phố về đêm. Vừa đẩy cửa bước ra sân thượng của quán caffê, cảnh tượng lãng mạn đập ngay vào mắt cô. Những ngọn nến lung linh , một chiếc bàn đặt giữa sân, trên bàn có bánh ngọt cô thích, và một trai rượu whicky đỏ, hai cái ly, hoa hồng nến.
- Chị!
- Hôm nay sinh Nhật nhóc à?
- Không! Em muốn gây bất ngờ cho chị! Chị làm bạn gái em nha?
Nhật Linh đưa bó hoa hồng nhung to ra trước mặt cô, khuôn mặt đầy mong chờ.
- Khùng vừa thôi! Trẻ con bày đặt yêu đương...
Cô định quay đi đến chỗ bàn ngồi, mới bước được vài bước đã bị Nhật Linh ôm vào lòng.
- Chị ơi! Anh yêu em!
Cô hơi sững sờ nhưng vẫn phải tỉnh táo giải quyết vấn đề. Cô lấy tay khẽ đẩy Nhật Linh ra một chút.
- Chị xin lỗi! Chị không yêu ai đâu! Chị chỉ coi em như em trai chị thôi! Đừng giận chị nha!
- Em biết ngay mà! Bà chị ngốc! Đi ăn bánh...
Nhật Linh coi như không có chuyện gì xảy ra, chị em vui vẻ như ngày thường cùng nhau thưởng thức bánh kem ngắm thành phố lung linh.
❤❤❤
Bệnh của cô chuyển biến ngày một nặng, trước kia thỉnh thoảng cô mới bị đau hay chảy máu cam thì giờ thường xuyên đến mức lúc nào trong túi cũng có thuốc hay khăn lau.
- Khụ khụ...
Cô vịn tay vào tường nhà vệ sinh để giữ cho mình không bị ngã đưa tay bấm bấm huyệt thái dương cho đầu bớt đau, mồ hôi túa ra trên chán.
" cốc ...cốc.."
- Chị xong chưa? Muộn học rồi! Em đưa chị tới trường...
Tiếng Nhật Linh vang lên ngoài cửa phòng.
- Đợi chị xíu!
Cô cố gắng đi ra ngoài uống thuốc và dặm thêm chút kem trang điểm cho mặt tươi hơn, cố che đi khuôn mặt xanh xao . Hôm nay cô có tiết viết tiểu luận môn Kinh tế Mác 2 nên phải đi học đầy đủ.
Đẩy cửa bước ra ngoài thấy Nhật Linh đứng dựa tường cau có.
- Đi thôi!- cô mỉm cười cốc đầu thằng nhóc một cái.
- Chị ngủ trong đó à?
- Chị xin lỗi mà! Yêu lắm cơ! Đi nhanh tối về chị cho đi ăn kem!
- Không thèm!
Giọng điệu dỗi vậy thôi nhưng Nhật Linh vẫn nhanh chóng đi lấy xe chở cô đi.
Cô nhìn thằng nhóc chỉ biết lắc đầu cười cái tính con nít của nó.
...... Trường Đại Học Kinh Doanh Và Công Nghệ Hà nội....
Cô lê bước chân mệt mỏi ra cổng trường, sau một tiếng làm bài tiểu luận đầu cô quay mòng mòng, nhìn qua đồng hồ mới 3h hơn, Nhật Linh chưa được về nên cô quyết định ra quán nước cổng trường ngồi đợi.
- Đánh nhau kìa! Lại xem...
Mọi người chạy tới xem đánh nhau khiến đường cổng trường bị tắc nghẽn. Cô cũng tò mò không biết ai đánh nhau mà mọi người bu đông thế.
- Anh Nhật Long đẹp trai quá đi!
- Bọn kia chết chắc!
bla blo ble...
Những tiếng bàn tán xôn xao, những tiếng hò hét nhức óc. Cô chỉ nghe được hai từ " Nhật Long" , đúng rồi từ khi cô chuyển đến nhà Nhật Linh sống nhờ cô vẫn chưa gặp Nhật Long, anh đã đi đâu?
Cô cố chen vào đám đông để xem đó có phải Nhật Long không hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Mồ hôi túa ra trên chán, đám đông chen lấn xô đẩy khiến cô không thở nổi, tim bắt đầu đau nhói từng cơn, đầu cũng đau. Khi cô chen được vào rồi trước mặt cô là Nhật Long và nhóm côn đồ, đằng sau anh có một cô gái, cô nhận ra cô ta, người mà hay đi cùng Nhật Long, cô gặp qua vài lần.
- Mày cướp bạn gái của đại ca tao! Tao cho mày chết con ạ! Đánh nó.
Đám đông lao vào đánh một mình Nhật Long, anh vừa tránh vừa trả đòn, vừa bảo vệ cô gái đứng đằng sau. Cô nhìn thấy mà tự dưng thấy trái tim càng đau, anh đang bảo vệ người con gái anh yêu, người đó không phải cô, cô chẳng hiểu sao tim mình có cảm giác nhói đau, không phải cảm giác đau vì bệnh tật.
- Cẩn thận! A...
Cô đang mải nhìn thì thấy một tên dơ gậy đánh nén anh từ đằng sau. Cô gái kia đã bị một tên côn đồ giữ lại, cô không nghĩ gì thêm lao vào ôm lấy đằng sau lưng đỡ cho anh một gậy. Một gậy kia giáng xuống cô chỉ kịp A lên một tiếng rồi chìm vào im lặng, cả người đổ xuống nền đường.
Đúng lúc đó bảo vệ trường chạy ra tuýt còi, đám côn đồ thấy cô bị như vậy sợ mang tội nên bỏ chạy luôn. Đám đông không ai dám ho he gì sợ mang vạ nên cũng dần giải tán.
- SinSin! Tỉnh dậy đi em! Aaa ... Mau gọi xe cứu thương đi!
Anh gào thét trong điên loạn, ôm cô vào lòng lay gọi tên mà mắt cô vẫn nhắm nghiền, không chút phản ứng, máu chảy sau lưng cô thấm ra áo ướt một mảng...
Xe cứu thương tới nơi, cô được đưa vào viện Vinmac lần 2.
❤❤❤
Nhật Long ngồi bên giường bệnh của cô, nhìn cô nằm đó, im lìm , nhợt nhạt mà đau lòng không tả nổi. Cũng may cô chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng bên trong nhưng mà do sức khỏe không tốt nên cô ngất xỉu. Tất cả là tại anh!
" Sin! Anh xin lỗi! Em tỉnh lại đi! Em tỉnh lại muốn gì anh cũng chịu..."
" cạch!"
Cánh cửa đẩy ra, Nhật Linh vịn tay vào tường thở hồng hộc, nghe tin cô nhập viện thằng nhóc bỏ cả tiết Toán chạy vào đây thăm cô.
- Anh hai ! Chị ấy sao rồi! ?
- Không sao rồi! Em chăm kiểu gì mà bệnh của con bé ngày càng nặng cũng không biết thế?
- Em xin lỗi! Nhưng lúc đi học vẫn khỏe mà! Em nghe chị ấy đỡ cho anh một gậy nên bị vậy! Là đứa nào...
- Tụi thằng Bin!
- Em sẽ cho nó sống không bằng chết!- Nhật Linh đấm tay vào tường tức giận.
- Không cần! Cứ để cho anh! Mà từ mai anh sẽ chăm sóc cho Sin! Anh đã cho nhóc cơ hội tại nhóc không biết giữ...
Nhật Long nói xong đứng dậy bỏ đi, anh cảm thấy mình ích kỷ. " Tha thứ cho anh! Anh không thể sống thiếu cô ấy!"
❤❤❤
Cô tỉnh dậy đã là hai ngày sau, cơn sốt đã giảm, người chỉ hơi mệt. Đã quá quen với việc mở mắt ra là màu trắng bệnh viện nên cô không còn ngạc nhiên như trước nữa.
- Em ngủ bao lâu rồi?
Cô đưa mắt nhìn quanh phòng, thu vào tầm mắt là Nhật Long đang nhìn cô chăm chăm, tay cô đang bị anh nắm chặt. Cô ngại ngùng rút tay ra khỏi tay anh .
- Đỡ chưa?
Buông một câu lạnh hơn băng hỏi thăm cô, cô cũng quen với tính cách lạnh lùng của cô nên không mấy để ý, cô biết bên trong anh không phải như bề ngoài băng giá này, thể hiện ở việc anh rất thương em trai.
- Em không sao! Nhật Linh đâu anh?
Cô để ý không thấy thằng nhóc đâu, mọi ngày quấn quanh cô giờ không thấy nó cô thấy thiếu thiếu.
- Nó đi Mỹ thăm bố mẹ rồi!
- Bao giờ về?
- Anh không biết! Muốn ăn chút gì không?
Nhật Long giúp cô kéo chăn lên cao chút, trời bắt đầu chuyển lạnh rồi.
- Em muốn gọi điện cho Nhật Linh!
- Oki!
Anh lấy mý bấm số cho cô nghe máy. Một lúc sau đầu dây bên kia cũng chịu trả lời.
- " Alo! Anh hai!"
- Là chị!
Sin nghe giọng thằng nhóc tự nhiên thấy ngẹn ngào, có chút nhớ.
- " Chị tỉnh rồi sao? "- Nhật Linh che giấu cảm xúc, hỏi han cô.
- Chị không sao! Đi sao không nói lời nào với chị?
- "Em có nói à nha! Tại chị ngủ lâu quá nên không thèm tiễn em thì có..."
- Bao giờ về lại.?
- " Em chưa biết!"
túttttt.....tút...
Nhật Linh cúp máy luôn, không muốn để cô biết mình đang khóc, có thể thằng nhóc sẽ không về nữa, trách bản thân vô dụng không bảo vệ được cho cô, và cũng trách mình yêu đơn phương nên phải chịu đựng nỗi đau một mình. Bên Nhật Long cô sẽ hạnh phúc hơn, cậu tin điều đó. Nhật Linh tự hứa sẽ quên đi, nhìn cô sống tốt cậu cũng vui . Cậu chẳng còn cơ hội nữa rồi.
" Chị à! Hạnh phúc nhé!"
❤❤❤
Cô phải nằm viện để điều trị, ngày nào Nhật Long cũng vào với cô, trừ những lúc đi học lại có cô giúp việc vào thay. Ba mẹ cô nghe tin cô bệnh cũng thu xếp công việc kinh doanh để về với cô.
- Mami! Con không sao mà! Con khỏe re... Mami nói với papa cho con đi chơi đi!
Cô làm nũng y như con nít với mẹ.
- Không được! Bệnh thì phải nằm viện chứ!
- Đi mà! Con khỏe rồi!
- Không mặc cả!- papa cô ngồi bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng.
- eo...
Cô xụ mặt, dỗi.
" cạch"
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Nhật Long bước vào, .
- Con chào hai bác!
- Ai du! Con cái nhà ai mà đẹp trai vậy trời!
- Dạ...
- Đây là anh Long! Bạn con! - Cô giới thiệu.
- Không phải con rể tương lai à? - mẹ cô đùa.
- Mami này...* đỏ mặt*
- Biết uống rượu không?- papa cô lên tiếng.
- Dạ chút chút ạ!- Long gãi đầu.
- Được! Thôi ba mẹ phải về lo công việc của phân xưởng, khi nào con phẫu thuật ba mẹ sẽ lên với con. Còn cậu ! Tôi gửi con gái tôi cho cậu đừng làm tôi thất vọng.
- Dạ! Con biết rồi ạ!
Việc ở phân xưởng rất bận nên ba mẹ không thể ở với cô lâu được. Chỉ có thể thường xuyên lên thăm, cũng may cô còn có anh ở bên.
❤❤❤
Long ngồi bên cạnh giường bệnh của cô cầm máy chơi game, cô thì đang bị truyền nước.
- Anh!
- Sao?
- Em muốn đi chơi!
Long đặt máy xuống nhìn cô, gương mặt gầy gò, xanh xao.
- Đi nha!
- Em muốn đi đâu?
- Em muốn về quê.
- Được! Anh đưa em đi! Nhưng em phải nghe lời anh biết không?
- Vâng!
- Ngoan nằm im cho truyền hết nước đi.
Anh đồng ý vì dù sao cứ để cô trong viện mãi cô sẽ chán. Có thể về quê sẽ khiến bệnh cô khá hơn cũng lên.
...........
Cô mặc váy trắng, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài cho đỡ lạnh. Anh giúp cô đẩy xe lăn đi dạo giữa cánh đồng hoa lau...
Đây là quê ngoại của cô, nơi mà cô và anh hai cùng nhau lớn lên. Nơi chứa biết bao kỉ niệm tuổi thơ. Cô biết bệnh mình rất nặng, bác sĩ cũng nói phẫu thuật chỉ có cơ hội 50% . Cô không muốn đánh cược thêm nữa, điều gì đến cũng sẽ đến. Cô sợ lắm, sợ phẫu thuật sẽ không thể tỉnh dậy nữa, trước sau gì cũng... Nên cô chọn những ngày ngắn ngủi cuối cùng được quay về nơi này. Để khi buông tay cô cũng không còn gì hối tiếc.
- Anh hai hay cõng em đi bộ trên cánh đồng này.
- Vậy anh cõng em nhé?
- Được không thế!?
- Thử thì biết.
Anh cúi xuống thấp cho cô ngồi lên, cô vòng tay bám chặt cổ anh sợ ngã. Cảm giác tim đập nhanh hơn chút. Anh cõng cô đi dạo khắp mà không biết mệt. Nếu có một điều ước, anh ước được như thế này mãi.
- Em mệt! Chúng ta ngồi nghỉ chút...
Anh đặt cô xuống cỏ, và mình ngồi bên cạnh cho cô dựa vào, cỗ hai người ngồi là trên đồi có thể nhìn thấy mặt trời lặn xuống núi, ... Gió thổi hoa lau xào xạc, mang theo vị đồng quê.
- Anh có ước mơ không?
Cô đột nhiên hỏi phá vỡ sự im lặng nãy giờ.
- Có chứ!
- Là gì thế?
- Bí mật!
- Em cũng từng ước mơ, em ước mơ mọi người đều hạnh phúc!
Cô bắt đầu kể về những ước mơ hồi bé còn anh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng cười.
- Nếu chở thành tỷ phú anh sẽ làm gì?
- Anh không biết! Còn em?
- Em sẽ mở một cô nhi viện và một viện dưỡng lão! Để những người bất hạnh có một tương lai mới.hihi
Thế đấy! Giờ anh biết anh yêu cô ở điều gì rồi, cô không như những cô gái anh từng gặp. Cô không xinh đẹp, không giỏi giang, nhưng cái gì cũng biết và cô có trái tim nhân hậu, tấm lòng bồ tác mà không cô gái nào sánh bằng.
- Anh sẽ luôn ở bên em! Ngốc!
Anh ôm cô vào lòng cùng nhau ngắm hoàng hôn xuống. Cô cố nén giọt nước mắt khóe mi... Cô không thể bên anh mãi được, chỉ mong anh sẽ hạnh phúc như thế là quá đủ rồi!
❤❤❤
Cô chỉ được phép đi một ngày, lại phải quay về viện theo dõi tình hình bệnh. Cô loay hoay với tập giấy vẽ, tay chân run rẩy không thành nét... Mắt cũng không nhìn thấy gì nữa, mờ nhòa.
- Aaa... - cô vứt tập giấy xuống đất.
- Sao thế?- anh đẩy cửa bước vào thấy vậy nên hỏi.
- Em không sao! Chẳng qua là gió thổi thôi! Em sẽ nhặt lên...
Cô đặt chân xuống giường, đi theo cảm tính sờ soạng nhặt từng tờ giấy vương dưới đất.
Anh nhìn cô vậy thì không khỏi đau lòng, anh biết cô không nhìn thấy gì nữa, nhưng nhất định không chịu phẫu thuật.
❤❤❤
Cô muốn đi đâu anh đều đưa cô đi chỉ mong cô không nổi cáu sinh buồn, không tốt cho sức khỏe. Cô ngồi trên xe lăn để Nhật Long đẩy đi dạo quanh hồ Gươm. Cô muốn được đi dạo lại những con phố thân quen để cảm nhận cuộc sống, cảm nhận anh hai còn đâu đây, bên cô.
- Chú ơi! Mua cho con một bó hoa nha!? Đi chú...
Một cô bé bán hoa dạo chạy đến mời mọc. Cô đã không còn nhìn rõ ràng mọi thứ nữa, chỉ có thể mờ mờ nhìn bóng cô bé đứng trước mặt mình, giọng nói có phần đáng thương.
- Anh! Giúp cô bé đi!
Anh lấy ví da đưa cho cô bé vài tờ 500k , rồi chọn một bó hồng đẹp nhất .
- Chú ơi! Không nhiều vậy đâu! Chú có tiền lẻ không?- cô bé chớp mắt to tròn nhìn anh sau đó gãi đầu ái ngại.
- Chú ấy cho! Con cầm đi!- cô cười hiền đưa tay xoa đầu bé nhưng không nhìn rõ nên chỉ có thể chạm nhầm vào vai cô bé.
- Nhưng con...
- Không sao chú cho con! Cầm lấy!
Anh nựng má cô bé cười chứ không còn trưng ra cái bộ mặt lạnh tanh như trước.
- Con cảm ơn !
Cô bé nhận tiền nhưng chỉ nhận một tờ còn lại trả cho anh, sau đó chạy đi luôn, nụ cười nở trên môi.
Anh đưa cho cô bó hoa, giúp cô cầm lấy.
- Em làm người yêu anh nha!
- Không làm đâu! Hihi
- Không đồng ý thì anh đi tặng hoa cô gái khác vậy!- anh chêu chọc .
- Ơ. Anh đi đi!
- Thôi bó tay với em! Anh chêu thôi... Anh yêu em mà!
Anh xoa đầu cô cưng chiều , tiếp tục đẩy xe lăn cho cô.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận mùi hoa sữa thơm ngào ngạt trong không khí, mùi hưỡng hoa sữa đặc trưng riêng của Hà Nội , đã cuối thu, gió lạnh tràn về khiến con người vội vã. Cô tự hỏi liệu còn có thể có mùa thu năm sau nữa hay đây là thu cuối. Nở nụ cười trên môi như thể hiện sự thỏa mãn với những gì đã có.
- Em hay đi dạo thế này à?
Anh nhìn cô từng biểu hiện nhỏ đều được anh thu vào mắt, đây là lần đầu tiên anh đi dạo và biết rằng cuộc sống còn những điều thú vị như thế mà anh không biết đến. Sống ở đây đã 21 năm nhưng đây là lần đầu tiên anh biết đến hoa sữa thơm vậy. Vì cuộc sống của anh chỉ ăn chơi, xoa đọa, đi bar hay vũ trường ngày qua ngày làm sao có thời gian để ý những điều nhỏ nhặt này nữa.
- Em thích đi dạo! Sau này nếu có cơ hội em sẽ đi hết thế giới, nhưng...
- Đừng nghĩ linh tinh, anh sẽ đưa em đi!
Anh chặn lời cô luôn, anh không muốn cô nghĩ ngợi nhiều. Nhất định anh sẽ không để cô ra đi như vậy, anh sẽ đấu đến cùng để cướp cô về từ tay của thần chết.
Cô im lặng:" Anh hai! Có lẽ em tìm thấy người anh nói rồi, thiên sứ thay anh bên em! Nhưng em xin lỗi! Em mệt rồi, đôi chân này không thể thay anh đi tiếp đến những nơi anh chưa đến nữa rồi, đôi mắt này cũng không thể thay anh nhìn cuộc sống nữa rồi. Cảm ơn vì tất cả, chờ em nhé, em sẽ không để anh cô đơn đâu!"
- Nghĩ gì thế?- anh giúp cô kéo cao khóa áo khoác cho đỡ lạnh.
- Em đang nghĩ làm sao để mọi người đều được hạnh phúc!
- Ngốc!
Đấy! Cô cứ nhân hậu như thế bảo sao anh không yêu chứ, nhưng cô ngốc lắm, sao lúc nào cũng nghĩ cho người khác trong khi bản thân thì... Anh buông tiếng thở dài không dám nghĩ tiếp.
Anh và cô cứ như vậy trải nghiệm những gì cô nói là" Khoảng Lặng " của cuộc sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT