Từng giọt nước mắt thấm ướt một mảng áo trước ngực anh. Anh thầm than trong lòng, cô đúng là mít ướt hơn anh tưởng tượng. Thường ngày đanh đá lắm mà, giờ lại yếu đuối vây. Rốt cuộc đâu mới là con người thực của cô? Anh đưa tay nhìn đồng hồ đã chỉ 7:30 phút, vậy là cô đã khóc hết buổi chiều trong cái tư thế đứng , lẽ nào cô không biết mệt là gì? Phố đã lên đèn từ lâu...
- Híc...híc ...
Chỉ còn lại tiếng sụt sùi và hơi thở nhè nhẹ của ai kia phả vào ngực anh. Anh cúi đầu xem thử,...
Ôi má ơi! Khóc hết buổi chiều giờ ngủ gật luôn, đứng mà vẫn ngủ được đúng là cao thủ, bái phục. Tự dưng Nhật Long thấy cô giống con nít dễ sợ, khóc nháo chán lại lăn ra ngủ.
- Haizxzzz...
Nhật Long cúi xuống nhấc bổng cô lên đặt vào trong ghế sau cho cô ngủ, quay lên ghế lái. Anh cho xe chạy thẳng về nhà mình, vì không biết nhà cô ở đâu.
Vừa cho xe vào gara Nhật Long đụng ngay Nhật Linh đi đâu về đang cất xe.
- Anh hai!
Nhật Linh le lưỡi dơ tay chào.
- Ừkm!
Nhật Long mở cửa ghế sau bế cô ra khỏi xe trong sự ngạc nhiên của Nhật Linh.
- Sao chị ấy đi cùng anh? Hai người... Chị ý làm sao thế.?
- Không sao! Kêu cô giúp việc dọn phòng khách cho cô ấy ngủ... Trật tự có gì tí nói sau.- Nhật Long bế cô vào nhà.
......
Nhật Long đặt cô lên giường trong phòng khách, kéo chăn đắp cho cô ngủ rồi đóng cửa ra khỏi phòng. Anh đi về phòng mình, Nhật Linh cũng đi theo sau.
- Chị ấy sao thế?- Nhật Linh ngồi xuống ghế.
- Tao cũng không biết . Chỉ thấy cô ấy khóc nức nở suốt!- Nhật Long cởi chiếc áo sơ mi vứt lên ghế sofa.
- Mà sao anh đi cùng chị ấy?- Nhật Linh có chút ghen.
- Hỏi nhiều! Mày thích cô ta à?- Nhật Long buộc miệng hỏi xong mới biết mình vô duyên.
- Em thích chị ấy! Em sẽ bảo vệ chị ấy!- Nhật Linh tự dưng xừng sổ lên.
- Nên nhớ thích mí yêu khác nhau.!
" rầm"
Nhật Long đóng xầm cửa nhà tắm lại như thể hiện mình cũng đang phẫn nộ. Nghe Nhật Linh nói thích cô tự dưng trong lòng anh không vui.
❤❤❤
Cô ngủ dậy đã là sáng hôm sau, trước mắt cô là một căn phòng xa lạ. Ngơ ngác không biết đây là đâu...
" cạch"
- Chị dậy rồi à? Đánh răng rửa mặt xuống nhà ăn sáng thôi.- Nhật Linh kéo chăn của cô gập gọn lại.
- Ủa. Sao chị ở đây?
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra luôn, sao cô lại ở đây? A! Đúng rồi. Cô nhớ là hôm qua cô khóc rồi mệt quá ngủ quên luôn, " Chẳng lẽ Nhật Long đưa mình về đây?"
- Nhớ ra chưa bà cô già?
Cô gật gật đầu làm mặt cún con.
- Nhớ rồi thì đi rửa mặt ăn sáng cho tôi nhờ.
Cô phóng vào nhà vệ sinh, đóng xầm cửa lại rồi vệ sinh cá nhân. Nhớ đến chuyện hôm qua khuôn mặt cô lại trùng xuống nặng nề.
❤❤❤
" tin tin.."
Cô có tin nhắn điện thoại, Nhật Linh không cố ý đâu nhưng mà vô tình lướt qua màn hình và đọc được cái tin nhắn kia. Thằng nhóc cầm máy lên xem, choáng vì những tin nhắn cô và Tũn nói chuyện với nhau.
" Thẩn nào bà chị tự dưng khóc?"
Nhật Linh lấy máy bấm gọi cho ai đó, rồi cắt điện thoại vào túi làm như không có chuyện gì xảy ra.
- Xong!
Cô đẩy cửa bước ra, cố làm mặt tươi tắn vui vẻ nhất.
Nhật Linh đi đến khoác vai cô kéo xuống dưới nhà, cô cũng kệ, vì cô coi thằng nhóc như em trai nên không phản ứng gì với những hành động thân mật này. Nhưng vừa xuống đến nhà, có ai đó đen mặt, lòng khó chịu.
- Ăn sáng thôi!
Nhật Linh kéo ghế cho cô ngồi xuống, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, Nhật Long ngồi ghế đối diện làm như không quan tâm đến những việc đang xảy ra mắt vẫn dán vào tờ báo mới ra.
- Chị ăn cái này đi! Ngon lắm đấy.
Nhật Linh chăm sóc cô như kiểu chăm sóc người yêu. Đến ăn cũng ga lăng giúp cô lấy đồ ăn.
- Hai đứa ăn đi! Anh có việc đi trước.
Nhật Long không muốn nhìn thấy không khí này nữa nên đứng dậy lấy cớ có việc đi lên phòng. Cô không nói gì chỉ im lặng ăn, cũng không dám ngẩng lên nhìn anh, vì ngại chuyện hôm qua.
❤❤❤
Những ngày qua cô như cái xác không hồn, đi học hay làm việc gì cũng như người trên trời, toàn quên mí nhầm. Nhật Linh biết cô không vui nhưng vẫn im lặng bên cô, nhìn cô gượng cười mà thấy chua xót thay.
Nhật Linh đưa cô đi caffê ngắm cảnh đêm.
" tin ...tin."
" Mày đừng có đăng trạng thái trên Facebook nói mỉa tao nữa. Tao đã đéo thích thì đừng nói nhiều... Bạn sống lỗi vãi *** ra"- Tin nhắn của Tũn.
" Những gì tao thấy hay thì tao chia sẻ, cũng chẳng nói gì liên quan đến mày, từ cái khi tao nói" oki" thì mọi thứ hết rồi. Tao chả làm gì liên quan tới mày đâu. Nếu không thích cứ unfi , còn tao đăng gì kệ tao. Oki"- cô bấm nút gửi.
" Cút=))"
Nước mắt rơi trên hàng mi ướt mềm, bạn bè đấy, thân lắm nhưng cũng chỉ thế thôi ư? Phũ phàng đến mức không chút tình nghĩa. Cô làm gì sai sao?
Nhật Linh giật điện thoại của cô xem cô nói gì mà lại khóc. Cô không lấy lại, chỉ nhìn ra xa nước mắt thi nhau chảy.
- Chị thôi đi! Em gét nhất là con gái khóc. Động tí là khóc, không có chút gì gọi là mạnh mẽ . Chị cần gì phải buồn chứ? Trong khi nó đâu coi chị là bạn, em đã biết hết mọi chuyện rồi! Nó không tốt như chị tưởng đâu! Quên nó đi, sống tốt vào cho nó thấy... Thiếu nó chị vẫn sống tốt. Khóc thì làm gì được chứ? Lần sau đừng có tin tưởng bạn bè quá mức như thế nữa, tổn thương chị thôi.
Mặc dù nói cho cô tỉnh nhưng Nhật Linh vẫn đưa tay lau nước mắt cho cô. Ôm cô vào lòng an ủi...
- Chị...chị... Sai rồi... Chị xin lỗi nhưng chị không...làm được! Hức...huhu...
Cô khóc nức nở.
Từng tiếng khóc như tan nát cõi lòng thằng nhóc. " Khóc đi chị ngốc! Khóc nốt hôm nay thôi nhé! Em sẽ không để chị khóc nữa đâu!"
❤❤❤
Cô khóa Facebook, tắt mạng, mở bản nhạc buồn lên nghe. Ngồi dựa lưng vào giường, cầm chai rượu uống, cô muốn say, say để quên đi mọi thứ, để không phải đau khổ. Nhưng càng uống càng tỉnh táo.
Cầm con dao gọt hoa quả lên cao, cười như điên dại. Ánh sáng sắc lẻm từ con dao khiến cô mờ mắt. Đặt con dao lên cổ tay, ấn nhẹ một cái. ...
" tí tách... Tí...tách..."
Từng giọt đỏ nở hoa trên nền đá hoa , vài giọt thấm vào chiếc váy trắng của cô. Một bước tranh đẹp đẽ đến quỷ dị. Buông con dao xuống, cô cười trong điên loạn.
Càng cười trái tim càng đau nhói, đầu cũng đau đớn, ánh sáng le lói cuối cùng cũng vụt tắt. Cô ngã xoài ra sàn nhà, chìm vào màn đêm tăm tối.
" Anh hai! Em đến với anh đây! Em mệt mỏi rồi! Xin lỗi!"
- Chị Sin! Mở cửa... Mở cửa ra!
Nhật Linh có dự cảm không yên quyết tâm đến nhà cô xem thử. Ai ngờ đến nơi điện nhà cô vẫn mở nhưng gọi cửa không ai mở. Hàng xóm cũng chạy ra xem có chuyện gì. Cuối cùng mọi người quyết định phá cửa vào nhà.
Khi cánh cửa mở ra đập vào mắt mọi người là hình ảnh cô nằm dưới đất, máu vẫn tuôn từ cổ tay. Nhìn cô mong manh đến mức chạm tay vào có thể biến mất. Nhật Linh chạy đến lay người cô dậy. Lấy khăn cầm máu ở cổ tay cô lại.
- Mau gọi cứu thương! Nhanh lên...
Mọi người sơ cứu đơn giản cho cô trước, một lúc sau xe cứu thương cũng tới nơi. Cô được đưa vào bệnh viện Winmac ...
❤ ❤❤
Nhật Long nhận được tin cũng chạy vào viện ngay. Anh trai cô nghe tin cũng bỏ hợp đồng vào viện . Mọi người đang đứng ngồi không yên chờ , cô vẫn ở trong phòng cấp cứu chưa ra.
" cạch"
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra, đưa tay kéo khẩu trang.
- Tôi muốn gặp người nhà bệnh nhân!
- Tôi là anh trai nó...
- Cô ấy sao rồi thưa bác sĩ...
-Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng tôi có việc phải thông báo cho gia đình.- bác sĩ ôn tồn nói.
- Vâng!
- Cậu theo tôi!- bác sĩ chỉ anh trai cô muốn nói chuyện riêng.
- Em đi cùng anh! - Nhật Linh đòi theo, Nhật Long cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.
....Trong phòng làm việc của bác sĩ...
- Tôi đã kiểm tra tổng quan sức khỏe cho cô ấy! Phát hiện cô ấy bị hở van tim, nếu không cẩn thận có thể tử vong. - Bác sĩ đưa cho ba người một tờ giấy xét nhiệm.
- Bác sĩ nói sao? Không thể thế được!- Nhật Long và anh trai cô gần như hét lên.
Chỉ có Nhật Linh là im lặng nhìn tờ giấy, chuyện này thằng nhóc đã biết từ lâu. Nhưng tại cô không cho nói với ai.
- Còn nữa! Tôi phát hiện não cô bé có một cục máu đông, có vẻ là di chứng ... Trước đây cô bé đã bị tai nạn đúng không?- Bác sĩ lại đưa một tờ chụp x- quang nữa.
- Dạ! Nhưng khi đó sức khỏe nó không khỏe để lấy cục máu ra, mới lại các bác sĩ trước đó đã nói không ảnh hưởng gì cơ mà.- Anh trai cô nói gần như hét lên.
- Chúng tôi không phải người cấp cứu năm đó nên không rõ. Nhưng bây giờ cục máu đông đó đang chặn nên thị giác của cô bé và một vài động mạch khác khiến đau đầu, có thể chảy máu ... Biểu hiện của nó rất nghiêm trọng, cô bé sẽ mất đi thị giác. Nếu không lấy ra!
- Có cách nào để cứu con bé không thưa bác sĩ?
- Phẫu thuật! Tỉ lệ thành công là 50%,. Còn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân.
Nhật Long như người mất hồn khi nghe từng câu nói của bác sĩ. Nhật Linh đã trở lại phòng bệnh với cô. Nên lúc này chỉ còn lại anh và anh trai cô trong phòng làm việc của bác sĩ. Nhật Long vỗ vai anh trai cô sau đó bỏ đi luôn.
❤❤❤
Nhật Long nhìn cô qua ô cửa kính phòng bệnh, bên cạnh cô là Nhật Linh. Trông cô yếu ớt, mỏng manh đến mức chạm nhẹ sẽ tan biến. Cô lúc này không còn là cô mạnh mẽ, đanh đá ngày thường. Anh nhận ra mình thích cô mất rồi, từ lúc nào không biết nữa, có lẽ là từ khi cô ôm anh khóc nức nở, vì lần đầu tiên gặp cô anh chỉ thấy sự khó chịu thôi, khi cô đứng ra chanh chua với cô bạn gái cũ của anh ở Time City.
Nhưng thích thì sao chứ? Anh không muốn tranh giành tình yêu với em trai mình, thằng nhỏ từ bé đã thiếu tình cảm của mẹ đẻ nên anh không muốn nó buồn thêm.
" Nhật Linh! Anh cho em một cơ hội! Nếu em để vuột mất cô ấy thì đừng trách anh!"
Gửi một tin nhắn cho Nhật Linh, anh quay lưng bỏ đi. Chở về những ngày tháng ăn chơi trác táng của mình, để quên đi nỗi buồn.
...... 9:56,....
Cô mở mắt tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, nhìn trước mắt một màu trắng xóa, cô nhắm mắt thở dài, lẩm bẩm.
- Thì ra địa ngục cũng không đáng sợ lắm!
- Còn nói nữa, còn biết tỉnh lại cơ đấy! Tôi tưởng cô không tỉnh nước.
Giọng anh trai vang lên bên tai, khiến cô giật mình mở mắt. Cô chưa chết sao? Đây là đâu?
- Chị thấy trong người thế nào?- Nhật Linh đưa tay sờ lên má cô.
- Không sao!
Cô nhắm mắt lại mệt mỏi, tại sao không để cô chết luôn đi còn cứu cô làm gì ?
- Cô có biết tôi lo cho cô thế nào không? Bố mẹ cô mà biết thì cô tính sao? Cô không thương bố mẹ cô à? Có chuyện gì mà cô làm vậy?- anh trai cô gắt lên, che dấu sự lo lắng bên trong.
- Hic...hic ... Oaaa em biết lỗi rồi! Anh tha thứ cho em đi... Oaaà...
Cô đột nhiên khóc nức lên.
- Khóc gì mà khóc! Sin nín ngay! Tự lau nước mắt... Nhanh!- anh trai cô lại quát lên.
- Hhic...em...em...
- Nín chưa! Nín. Anh nói không nghe hả Sin.
Cô đưa tay quệt nước mắt, nhưng nước mắt cứ không chịu ngừng rơi.
- Nghe anh nói! Khóc hết hôm nay thôi. Mai đừng để anh thấy em khóc không thì anh sẽ nói với bố mẹ em đó biết chưa?
- Daạas...
Cô mếu máo nhìn anh sau đó quay sang Nhật Linh.
- Chị muốn về! Chị sợ bệnh viện...
Ai cũng biết cô mắc chứng sợ bệnh viện, tất cả là do tai nạn bốn năm trước. Thường ngày cô ốm bắt cô đi viện còn khó hơn lên trời, trừ khi cô bất tỉnh mới có thể mang cô vào đây. Anh trai cô thở dài quay mặt đi.
- Được rồi! Nhưng từ giờ em phải về sống với bà!
- Hic! Đừng mà! Năn nỉ luôn... Ở với bà em tự kỉ chết mất.- cô phụng phịu làm mặt cún con đáng thương nài nỉ.
- Không được...
- Hay anh để chị ấy đến nhà em đi! Em sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt.- Nhật Linh bắt luôn cơ hội mang cô về nhà mình.
- Ơ... Không được...em không chịu đâu.- cô muốn ở ngôi nhà nhỏ đó, ngôi nhà chứa biết bao kỉ niệm của cô và anh hai.
- Em chọn đi! Nhà bà hay nhà Nhật Linh?- anh trai cô nghiêm nghị.
- hic... Nhật Linh!
Cô thà chết cũng không chịu về ở với bà đâu, suốt ngày bắt học học học, muốn làm việc gì cũng không cho, không được đi chơi. Chắc cô tự kỉ quá!
- Vậy anh đi làm thủ tục! Nhật Linh giúp em thu dọn chút!
Anh trai cô đi rồi cô bắt đầu chút giận lên đầu Nhật Linh. Cô túm đầu thằng nhóc đánh túi bụi.
- Aaa! Chị bệnh mà khỏe dữ vậy? Đau em!
- Á!!!
Cô cử động mạnh chạm vào chỗ cắt vết thương đau nhức. Nhật Linh vội vàng cầm tay cô lên lo lắng kiểm tra một lượt.
- Chị đấy! Lần sau mà thế thì đừng trách em ác! Nó không xứng đáng để chị làm thế đâu!
Nhật Linh dí đầu cô trách , chỉ nghĩ đến việc cô không còn nữa thằng nhỏ không dám nghĩ tiếp.
Cô cười, cô nghĩ thông rồi , cô còn gia đình, còn những người thân như Nhật Linh. Cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ thế nữa.
......
Nhìn ra hướng cửa sổ bệnh viện, tự dưng cô nghĩ lại cách đây vài tháng. Cô vốn rất sợ bệnh viện nhưng khi nghe thấy Tũn kêu đói đang ở bệnh viện 108 một mình. Cô đã gọi điện cho mẹ, hỏi cách nấu cháo gà. Lần đầu tiên tự tay nấu cháo gà , cô không thích ăn cháo nên không nấu bao giờ. Sau 2 tiếng toát mồ hôi loay hoay với nồi cháo gà, cuối cùng cũng xong, cháo gà ngon không chê được. Khi mang cháo đến cổng bệnh viện cô đã phải cố gắng lắm mới vượt qua nỗi sợ hãi, đi vào trong. Trời đêm mát mẻ mà cô vã hết mồ hôi vì sợ , nỗi ám ảnh bủa vây. Đây là lần đầu tiên sau bốn năm cô mới dám đặt chân đến cái nơi này, kể từ ngày đó. Vậy mà khi đưa cháo cho Tũn, nó không ăn vì vừa ăn no rồi, Bi đã đón nó đi ăn ở ngoài. Cô cố dấu chút buồn vào trong cười nói vui vẻ với nó.
Bây giờ nghĩ lại cô chỉ thấy buồn tại sao lúc đó không đến sớm hơn. Nhưng chuyện qua rồi, cô sẽ coi như đó là một kỉ niệm đi. Mọi thứ chấm hết rồi thì cứ để nó vào quá khứ đi. Sống tốt bạn thân!
......
- Ê! Bà chằn! Chị nghĩ gì thế?
Nhật Linh khua tay trước mặt cô khi thấy cô đăm chiêu nhìn vào đâu đó.
- Không có gì!
- Về thôi! Em đỡ chị!
- Gớm tôi chưa đến mức độ yếu đuối không đi nổi, ông cụ non đừng có lợi dụng sàm sỡ người ta.
Cô gõ đầu Nhật Linh một cái rồi tự mình đi từng bước ra phía ngoài phòng bệnh. Cô mỉm cười cho nỗi buồn trôi đi! " Từ nay tôi nhận ra rằng, không nên dùng dễ dàng tin tưởng vào ai nữa, về tình cảm và tâm hồn, vì tất cả đều không chắc chắn.",.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT