Trên bờ biển trải dài cát trắng, nắng vàng cô ngồi trên xe lăn, gió thổi mang theo vị mặn của biển phả vào mặt khiến cô có chút dễ chịu.
"Mai ta xa rồi chẳng thể nói nhau đồi lời , ngày qua anh đã quá yêu em.
Một đêm cô đơn lại trôi anh thẫn thờ và suy nghĩ , về em về những yêu thương.
Anh yêu em nhiều chỉ mong em sẽ hiểu , em là hạnh phúc đời anh.
Chẳng còn bên nhau thật lâu để rồi ngày mai xa nhau , ngày em đi khoảng lặng trong tim anh.
Yêu em mãi mãi ! yêu em suốt kiếp ! ngày tháng cứ trôi sao chỉ mình anh thôi.
Hạnh phúc ấm áp căn phòng xưa vẫn còn , nhưng nụ cười em đã mãi xa rồi.
Yêu em mãi mãi ! yêu em suốt kiếp ! hãy để cho anh thêm một lần yêu em.
Được mãi ấm áp hiu quạnh khi đêm về , nhưng anh biết giờ đã mất em rồi...người ơi!!!!"
Cách đó một đoạn Nhật Long ngồi đánh đàn piano và vang lên giọng hát ấm áp, từng câu hát vang lên như lời anh muốn nói với cô.
"Anh yêu em nhiều chỉ mong em sẽ hiểu , em là hạnh phúc đời anh.
Chẳng còn bên nhau thật lâu để rồi ngày mai xa nhau , ngày em đi khoảng lặng trong tim anh.
Yêu em mãi mãi ! yêu em suốt kiếp ! ngày tháng cứ trôi sao chỉ mình anh thôi.
Hạnh phúc ấm áp căn phòng xưa vẫn còn , nhưng nụ cười em đã mãi xa rồi.
Yêu em mãi mãi ! yêu em suốt kiếp ! hãy để cho anh thêm một lần yêu em.
Được mãi ấm áp hiu quạnh khi đêm về , nhưng anh biết giờ đã mất em rồi...người ơi!!!
Yêu em mãi mãi ! yêu em suốt kiếp ! ngày tháng cứ trôi sao chỉ mình anh thôi !
Hạnh phúc ấm áp căn phòng xưa vẫn còn , nhưng nụ cười em đã mãi xa rồi.
Yêu em mãi mãi ! yêu em suốt kiếp ! hãy để cho anh thêm một lần yêu em
Được mãi ấm áp hiu quạnh khi đêm về, nhưng anh biết giờ đã mãi mất em...người yêu ơi!!!
Nhưng anh biết giờ đã mãi mất em......người ơi."
Cô nhìn anh mỉm cười, lần đầu tiên cô biết đến không chỉ có trong phim mới lãng mạn, ngoài đời thực cũng lãng mạn chẳng kém. Anh bước đến cúi xuống đưa cho cô một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.
- Em viết điều ước của mình vào đây đi rồi vứt xuống biển, điều ước của em sẽ thành hiện thực.
- Anh ngốc thế cũng tin!
Cô nhìn tờ giấy sau đó lại nhìn anh, mọi thứ đều mờ nhòa không rõ nét.
- Viết đi!
- Em không nhìn thấy...- mặt cô bỗng trùng xuống buồn rầu.
- À! Anh xin lỗi! Em nói đi, anh giúp em viết!
- Anh khôn thế! Vậy anh biết điều ước của em à!
- Không thèm nha!
- Được rồi ! Em đùa thôi. Viết đi, Em ước tất cả mọi người đều được hạnh phúc, và điều ước của em là bí mật, em sẽ chấp tay nguyện cầu chúa sau.
- Eo...
Ngốc của anh đến cùng vẫn là nghĩ cho người khác chứ không phải bản thân mình. Anh đã xem qua lịch sử lớn lên của cô, khá là bí ẩn có lẽ được che dấu bởi thế lực nào đó , anh chỉ có thể biết được những việc khi cô đi học. Cũng khá bất ngờ khi xem, cô không như bây giờ, yếu đuối. Trước kia cô rất mạnh mẽ, luôn đứng ra bảo vệ bạn bè và kẻ yếu nhưng chính điều đó kéo theo biết bao rắc rối cho cô gái ngốc này. Còn nhiều điều thú vị nữa nhưng anh sẽ không bàn tới. Có một thứ luôn không thay đổi trong cô đó là bản tính nhân từ ăn vào máu, lúc nào cũng nghĩ cho kẻ khác mà không chịu chiếu cố bản thân mình.
Nhưng từ nay có anh rồi, anh sẽ giúp cô chống đỡ mọi thứ cho dù bầu trời có sập xuống.
❤❤❤
Anh cõng cô đi dọc theo bờ cát, cô rất thích được cõng đi thế này, vòng tay ôm chặt cổ anh hít hà mùi hương bạc hà từ tóc anh , nắng nghe con địp thập nhịp nhàng.
Khụ khụ...
Cô đưa khăn tay lên bịt miệng ho từng cơn, dữ dội.
- Em lạnh hả? Hay mình về nhé?- anh lo lắng hỏi.
- Không cần! Em không sao anh đi tiếp đi!
Cô lau nắm chặt khăn tay để anh không nhìn thấy một mảnh đỏ thẫm. Có lẽ thời gian cũng không còn nhiều nữa, đã đến lúc rồi. Cô muốn bên anh đến hơi thở cuối cùng.
- Sin! Sau này em muốn có mấy đứa trẻ?
Anh đột nhiên hỏi vu vơ.
- Em muốn ba.- giọng cô thều thào.
- Sao nhiều vậy!?
- Em thích bộ ba...
- Ừ! Vậy anh sẽ cố...
- Vô duyên, ai lấy anh chứ....
Cô mỉm cười xiết cho anh nghẹn cổ tội chọc ghẹo...
- A. Nghẹn anh! Bỏ tay ra nào...
- Đáng đời...
Cô hạnh phúc khi có anh ở bên, cũng hạnh phúc khi thấy anh cười, với cô như vậy là quá đủ rồi.
Anh cõng cô đi từng bước, tự dưng anh ước thời gian mãi dừng lại để anh được bên cô như thế này mãi mãi...
......
Gió biển thổi ngày một mạnh, hoàng hôn cũng dần buông xuống tạo nên màu vàng đỏ trên mặt biển phía xa. Cô khép nhẹ đôi mi, cánh tay cũng buông lỏng cổ anh hơn, đôi mắt chìm vào màu đen vô tận.
- Sin!
- Ngốc...
- Tiểu thư ngốc...
- Sin....
- Không được ngủ, nghe anh nói không?
- Mở mắt ra đừng ngủ....
Mặc cho anh nói, cô vẫn im lìm, trên lưng rộng của anh.
- Sin! Trả lời anh đi....
Anh nói gần như hét lên, gió thổi ngày một mạnh, trả lời anh chỉ có tiếng sóng biển vỗ dạt dào, ....
❤ ❤❤
Từng giây từng phút trôi qua như cục tạ vô hình chèn lên những người thân đang ngóng trông tin tức của cô từng phút. Cô đã vào phòng phẫu thuật được nửa ngày vẫn chưa có tin tức.
" cạch!"
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, vị bác sĩ trưởng phẫu thuật cho cô bước ra ngoài, đưa tay kéo khẩu trang.
- Bác sĩ con gái tôi sao rồi!
Mẹ cô chạy đến tóm tay bác sĩ hỏi .
- Đã qua cơn nguy kịch , ca phẫu thuật thành công, nhưng ý chí muốn sống của cô bé rất thấp, dường như không muốn tỉnh dậy. Nên có thể cô bé sẽ sống cuộc đời thực vật mãi mãi...hoặc có thể tỉnh lại hay không là do gia đình.
- Không! Sao con bé lại không muốn tỉnh dậy chứ? Nó còn chưa thực hiện được ước mơ cơ mà. Tôi không tin, tại các ông....
Mẹ cô dường như không tin vào tai mình nữa, bà hét lên dằng cổ bác sĩ cáu xé. May mà có papa cô giữ lại.
.....
Cô được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện không cho quá nhiều người ở lại với bệnh nhân nên tất cả mọi người đều phải ra về. Chỉ có anh nhất định không chịu, còn dọa sẽ cho đóng cửa bệnh viện nên các bác sĩ đành chấp nhận cho anh ở lại. Ba mẹ cô cho dù đau đến đâu cũng phải về, hàng ngày chỉ được nghe tin tức của cô qua bác sĩ thông báo.
❤❤❤
Anh ngày nào cũng ngồi nói chuyện với cô, lúc thì khoe về những việc hôm nay mình đã làm, lúc thì kể về dự định tương lai.
Trong thời gian cô nằm viện anh đã giúp cô bảo lưu kết quả học tập, giúp cô an ủi bố mẹ cô, anh cũng cố gắng hoàn thành việc học của mình, đặc biệt nữa là anh đã giúp cô mở một viện dưỡng lão và một cô nhi viện , ba mẹ anh biết được chuyện này cũng ủng hộ hết sức, còn thầm cảm ơn cô vì có cô mà đứa con trai ương bướng của mình đã biết thế nào là sống có ích, biết ngoan ngoãn học tập.
- Sin! Bao giờ em mới tỉnh lại? Có biết anh một mình buồn lắm không hả? Trả lời anh đi...
Anh giúp cô lau tay chân, mặt mũi, ngồi tâm sự với cô, chỉ mong cô có thể tỉnh lại.
- Ngốc! Ngủ mãi sẽ thành heo, xấu lắm đấy, dậy đi không anh không yêu nữa đâu.
Cô vẫn im lìm, hai mắt nhắm nghiền kệ anh nói chuyện một mình. Cô đã như thế này được hai tháng rồi...
❤❤❤
2 năm sau,
Anh tốt nghiệp đại học với tấm bằng ưu tú, ngày anh tốt nghiệp đại học chỉ có một mình, không có ba mẹ bên cạnh chụp hình kỉ niệm, anh nhận được rất nhiều hoa từ bạn bè nhưng mà vẫn không vui vì không có cô.
" reng....reinh..."
Chuông di động anh reo vang, là trợ lí của anh gọi.
- Alo!
-" Tổng giám đốc! Có cuộc họp 2h chiều nay, tổng giám đốc có trực tiếp điều khiển không ạ!?"
- Có quan trọng không?
-" Họp thường niên thôi ạ! Không quan trọng lắm!"
- Vậy cậu giúp tôi điều khiển cuộc họp, báo cáo lại với tôi.
Anh cúp máy luôn, hôm nay là ngày anh tốt nghiệp đại học anh muốn ở bên cô cùng vui. Hiện tại anh đang là tổng giám đốc công ty Thời Trang Luxury SS, do anh thành lập hồi đầu năm ngoái, công ty mới mở nhưng làm ăn phát triển đến mức đáng nể. Trên thị trường hãng thời trang Luxury SS đang là nhãn hiệu được ưa chuộng nhất vì từng mẫu thiết kế rất tinh tế nhưng lại hướng về người sử dụng nhiều hơn, chất lượng khỏi chê.
...... Bệnh viện Winmac.....
Cô vẫn nằm im lìm trên giường bệnh, mọi người thường xuyên đến thăm nhưng đều bị bắt về sau 30 phút, để cô nghỉ ngơi.
- Sin! Dậy đi... Uống mừng với anh nào... Hôm nay anh tốt nghiệp loại giỏi đấy, em thưởng cho anh cái gì nào...
Anh cứ ngồi bên cạnh cô vừa tâm sự vừa uống rượu.
.........
Cô đang đứng trước cánh đồng cỏ lau cô và anh hai từng đến, ... Những cánh bướm nhiều màu sắc đẹp khiến cô tưởng đây là cổ tích.
- Sinsin...
Giọng nói quen thuộc khiến cô giật mình quay lại, cô đang mơ sao? Là anh hai! Anh đang đứng sau lưng cô...
- Anh hai....
Cô chạy lại ôm lấy anh như sợ chỉ là mơ thôi, sau cơn mưa anh sẽ biến mất. Anh hai ôm cô vào lòng vỗ về như hồi bé.
- Ngoan không khóc!
- Sin nhớ hai lắm! Hai đi đâu lâu vậy, ?
- Anh ở đây rồi! Không khóc nữa, cười lên nào...
- Ưm!
Cô mỉm cười thật tươi, anh hai cùng cô chơi rất vui vẻ, trên cánh đồng hoa lau dạt dào tràn ngập tiếng cười.
Đột nhiên một vệt sáng chiếu xuống, anh hai buông tay cô ra.
- Sin ! Sau này hứa với hai em phải hạnh phúc biết không? Hai sẽ luôn ở bên dõi theo em, em phải luôn tươi cười anh hai mí vui. Hai yêu em! Bé con của hai, tạm biệt! Hai phải đi rồi!
Bóng anh hai mờ dần, cô đuổi theo, đuổi theo mãi, đến khi dừng lại trước mặt đã là con đường bốn năm trước...
Trước mặt là cô bé 15tuổi, đang cười nói vui vẻ, trên tay ôm rất nhiều thú nhồi bông nhỏ xíu, cô bé đi giật lùi vãy tay với anh hai. Cô bé kia không để ý rằng đằng sau là một chiếc ô tô đang đi với tốc độ kinh hoàng. Mọi thứ xảy ra trong chớp nhoáng , người anh hai lao đến ôm lấy cô bé nhưng chưa kịp tránh đã bị chiếc xe đụng trúng, cú va chạm khá mạnh khiến cho hai người văng ra xa . Cô bé được anh trai bảo vệ nên nhẹ hơn, vẫn tỉnh táo. Cô bé chỉ biết khóc nháo kêu tên anh hai đang nằm giữa vũng máu, những con thú nhồi bông nhúng máu lăn tung ra nền đường.
- Sinsin! Em có sao không?
Người anh hai ngất lịm, mọi người xúm lại xem xét .... Tiếng xe cứu thương tiếng còi inh tai nhức óc.
......
Anh đang ngồi cạnh cô uống rượu thì...
- Anh hai.... Không.... Anh hai...hai...
Cô khóc, miệng lẩm bẩm gì đó anh không nghe rõ lắm vì cô nói rất bé...
- Bác sĩ! Mau tới đây... Bác sĩ...- Anh bấm nút gọi bác sĩ ngay trên đầu giường bệnh của cô.
Bác sĩ và các y tá chạy vào xem, anh bị đuổi ra ngoài cho bác sĩ kiểm tra cho cô. Anh đứng ngoài cửa vẫn không tin nổi cô cử động sao? Điều mà trong hai năm liền anh có mơ cũng thấy hạnh phúc.
" cạch"
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước ra ngoài nở nụ cười tươi trên khuôn mặt đã già có nếp nhăn theo năm tháng .
- Bác sĩ ! Cô ấy sao rồi?
- Tốt ! Cô bé đã có dấu hiệu tỉnh lại...
- Cô ấy vẫn chưa tỉnh sao?
- Có thể mai hoặc ngày kia! Chúc mừng cậu chàng trai.
Bác sĩ quay lưng bước đi, theo sau là mấy cô y tá phụ giúp. Anh vẫn không tin vì tất cả như một giấc mơ, cô tỉnh rồi sao? Anh vội vàng đẩy cửa bước vào trong.
❤❤❤
Cô nheo nheo mắt , tay nặng nề đưa lên che ánh sáng chói . Cô đang ở đâu đây?
- Em tỉnh rồi!
- Anh là ai?
Cô ngơ ngác nhìn anh , ánh nhìn lạ lẫm.
Câu hỏi của cô vang lên khiến anh đau nhói ở tim, cô bị làm sao vậy? Sao lại không nhớ anh là ai?
- Bác sĩ! Mau đến...
Khi bác sĩ kiểm tra xong mọi thứ cho cô đều ổn chỉ có một việc đó là cô mất trí nhớ tạm thời. Nên chưa thể nhớ ra mọi việc, ...
.......
Ngày cô ra viện ba mẹ cô và mọi người đều đến , nhưng cô chẳng nhớ ra ai cả. Khi về nhà anh cả ngày cũng chỉ ngơ ngác nhìn cái gì cũng sợ.
- Sin! Ăn cơm nào?
Anh ngồi bên xúc cơm cho cô, nhưng đáp lại anh là ánh mắt lạnh lùng vô hồn và ngơ ngơ của cô.
- Haaaà....
Cô như con rôbốt hư không chịu ăn, mắt cứ nhìn anh chằm chằm. Anh bất lực đành buông bát cơm xuống thở dài.
- Em làm sao vậy? Sao không ăn.?
Cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa, không quan tâm tới anh luôn.
- Đi! Anh đưa em đi dạo...
Anh dìu cô đi bộ trong vườn nhà, từng bước chân chậm chạp do lâu ngày không hoạt động nên chân có chút không quen.
- Yên tâm! Anh sẽ bên em! Có anh ở đây rồi! Đừng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT