Màn đêm buông xuống mang theo nỗi sợ hãi và những cô đơn bủa vây. Cô ngồi co ro bên bàn máy tính, những ngón tay gõ lộc cộc.
" Chú ơi ! "- Sin
" Ơi! Chú đây!"- Đông Cubin
" Chú đang làm gì thế?"- Sin
" Chú ngồi online "- Đông Cubin
" Chú ơi! Em yêu anh!"- Sin đánh liều.
" Nhưng chú tưởng cháu chưa muốn có người yêu nên chú không tán!"-Đông Cubin
" Vậy giờ cháu còn cơ hội không?"- Sin
" Giờ chú yêu Tũn mất rồi!"- Đông Cubin
" Vâng!"
Trái tim cô lại nhói lên từng cơn, rốt cuộc cô làm gì sai chứ? Sao cô không được nhận hạnh phúc? Đưa tay mở ngăn tủ lấy ra một tấm ảnh. Trong ảnh là người con trai đẹp tựa thiên sứ, đang ngồi chồng chậu cây cảnh.
" Anh hai! Có phải Sin đang phải chịu sự trừng phạt không hai? Tất cả là tại Sin, nếu không phải Sin ham chơi, quậy phá thì hai đã không ra đi mãi mãi. Nên giờ Sin không xứng đáng được nhận hạnh phúc lần nữa phải không hai?"
Từng giọt nước mắt lăn dài theo khóe mi, tuôn rơi thấm vào áo. Cô gục đầu xuống bàn phím , đôi bàn tay lắm chặt tấm ảnh.
❤ ❤❤
" Giờ đây em có những ai ...bên em hiện tại. Vì yêu em nên anh còn ở lại,. Cuộc đời..."- Cô mới thay bài nhạc chuông mới cho điện thoại.
- Alo!- cô lau vội nước mắt và hít hít nghe máy.
- "Chị hâm! Chị uống thuốc chưa?"
- Gọi chỉ hỏi thế thôi à? Hic...
- "Chị đang khóc à? Ai làm chị khóc? Đứa nào? Nói em nghe!"
- Quỷ! Chị không sao...
-" Em sang nhà chị nhé?"
- Ừm!
Cô cúp máy đang định vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo thì...
" cốc .. Cốc.. "
Cô đưa tay lau khô nước mắt rồi ra mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, Nhật Linh nhảy ra đứng trước mặt cô làm cô hết hồn.
- Hù!
- Quỷ sứ! Hết hồn!- đưa tay vuốt vuốt ngực.
- Chọc chị xíu thôi!
Nhật Linh đổi dép đi vào nhà, mặt cười gian. Cô cũng đóng cửa vào sau luôn.
- Đến cửa rồi còn bày đặt gọi điện thoại nữa!- cô bĩu môi.
- Kệ em! Em thích thế!- le lưỡi.
- Ờ kệ... Làm gì mà giờ còn qua đây? 12:08 rồi đấy...
Cô đứng dựa vào bàn máy tính, tay gõ những ngón dài xuống bàn, mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường.
- Em bị anh hai la...
- Lại đi chơi về muộn chứ gì!
Nhật Linh gật gật đầu làm mặt cún con, hai mắt long lanh giả nai ngơ ngác.
- Vậy thì ngồi đấy đi! Chị đi ngủ...ngoáp..ngoáp...
- Đừng thế chứ! Em đi ngủ với chị.
Nhật Linh chân dài bay luôn lên giường, bị cô đạp cho một cước lăn đùng xuống đất.
- Ôi! Má ơi! Xưng đầu con rồi!
- Cho chết! Ra sofa ngủ...
Cô chiu vào chăn ngủ. Nhật Linh nhất định không chịu thua nhảy lên giường nằm ôm cô chặt cứng không cử động được. Cuộc chiến tranh giành giường bắt đầu. Cuối cùng mệt quá lăn ra ngủ luôn, Nhật Linh bị cô gác chân lên cổ cứ hắt ra lại gác. " Ngủ gì mà xấu thế không biết?"
❤ ❤ ❤
Ánh nắng bình minh chiếu vào mặt khiến cô nheo nheo mắt, Nhật Long đã dậy từ bao giờ, đang ngồi xem gì đó trên máy tính của cô.
" Cốc ... Cốc.."
- Ai thế? - cô nói vọng ra.
- Chị! Mở cửa cho chị đi! - Giọng chị hàng xóm.
- Chờ em chút!
Cô lao từ trong phòng ngủ ra mở cửa, vừa thấy cô chị hàng xóm đã chêu.
- Ngủ trương hết các thứ lên.
- Em mệt lắm!
- Lúc nào cũng kêu mệt. Bao giờ khỏe hả em?
- Có việc gì không chị?
- Tối nay liên hoan khu phố! Mỗi nhà 2 lít em nhé.
- Oki chị!
Chị hàng xóm nói xong về luôn, cô đứng cửa ngơ ngác rồi quay vào nhà đánh răng rửa mặt.
" Cốp"
- Á ui!
Cô vơ cuốn vở trên bàn đập cho Linh một cái vào đầu. Thằng nhóc kêu lên một tiếng rồi ôm đầu, đau rớt nước mắt.
- Sao chị đánh em?hic
- Mi dám đọc tin nhắn Facebook của chị à!.
" cốp"
- Á! Bà chị ác ma...
- Về không anh trai ông lại làm ầm lên với tôi! Về...
- Hic... Chị ác y như anh hai em.hic
Nhật Linh ngậm ngùi nước mắt đi về, cô tiễn thằng nhóc ra đầu ngõ xong quay về nhà. Đi đến cửa thì...
- Sin! Sang đây chơi, chị mới ở quê lên mang được ít hoa quả ngon lắm, sang đây ăn cho vui.- Chị hàng xóm vẫy vẫy tay.
- Dạ! Đợi em tí.
Cô về nhà làm vệ sinh xong đóng cửa sang nhà chị hàng xóm chơi. Mấy chị em ngồi ở bộ bàn ghế trước sân vừa nói chuyện vừa ăn hoa quả.
- Ơ! Thế mấy hôm nay không thấy cái Tũn bạn em qua chơi.
- Em cũng không biết! Chắc nó bận.- Sin cười.
- Chị chả thích con bé đó! Cứ kiểu gì ý! Không phải dạng vừa đâu, mà em cũng đừng có tin bạn quá, có ngày đau.
- Ôi! Chị mới gặp thì thế, em chơi lâu rồi em hiểu nó mà. Nó chơi được lắm.hihi
- Con bé ngốc!- chị hàng xóm cốc đầu Sin cái.
- Ui da! - xoa đầu suýt xoa.
- Chị thấy nó cứ buồn kiểu gì ý !
- Nó cũng bất hạnh lắm! Thế nên em mới nói là nó tốt mà...
- Chị mệt Sin lắm cơ! Haizzz
- Thôi em về đây! Mấy chị ngồi đây nhé...hi
Cô nhớ ra mình còn bài semina môn Kinh tế Mác chưa làm xong nên về trước. Vả lại cô không muốn nghe những lời nói xấu đó nữa, dù sao Tũn cũng là bạn cô, cô tin nó không phải người như vậy.
❤ ❤❤
7:00 p.m
Cả xóm kéo nhau đi Karaoke, Tũn cũng đi cùng, cô để ý hình như nó gầy đi so với mấy hôm trước. Cô le te leo lên xe anh Tùng chở, ngồi vắt chân sang một bên, tay ôm bụng anh. Hôm nay anh mặc sơ mi đen quần bò đen , có chút gì đó bí ẩn như tính cách trầm lạnh lùng của anh hàng ngày. Cô chêu chọc xiết chặt tay.
- Anh Tùng ơi! Bao giờ anh sinh? Hihi
Cô chêu vậy bởi vì anh có vòng hai hơi bự chút, như kiểu mang bầu 4 tháng ý, không có cơ bụng 6 múi săn chắc nhưng vẫn toát ra nét quyến rũ riêng. Chính điều đó khiến cô nổi hứng muốn chêu chọc.
Gió lùa vào mái tóc làm nó rối tung, cô nhìn mấy anh chị trong khu phố cười cười, chị hàng xóm còn nháy mắt chêu cô.
.... Cafê Tim....
Mọi người được phục vụ dẫn vào phòng karaoke trên tầng hai, anh tổ trưởng dân phố đứng ra gọi bia và đồ ăn vặt, cho mọi người. Mọi người có vẻ hào hứng, tranh nhau chọn bài, mở màn là anh Tùng .
Giọng hát anh cất nên khiến ai cũng trầm trồ khen ngợi, đúng là học nghệ thuật có khác hát hay như ca sĩ.
Bài tiếp đến là bài " Cơn mưa tình yêu" ... Của cô chọn, do có giọng nam nên a Tùng hát luôn. Hai người quyết định song ca. Chuẩn bị vào nhạc thì ...
" Từ từ để anh giới thiệu trương trình!"- đây là Công, bằng tuổi cô, và là người hài hước nhất khu phố, mệnh danh là Chi Công, nhược điểm đẹp trai và lắm tiền, ưu điểm hài.
" Con chim là phải có lông, làm vợ là phải có chồng mí vui! Sau đây là bài hát Cơn mưa tình yêu của ca sĩ Sơn Tùng và Sin. Một tràng vỗ tay cổ vũ..."
Mọi người được một tràng cười sái cả quai hàm...
Giọng hát của anh Tùng một lần nữa được cất lên, khiến cô run run, kiểu như không dám múa rìu qua mắt thợ ý. Nhờ có sự giúp đỡ của anh mà cô hát xong bài một cách chọn vẹn.
Mọi người chúc bia nhau vui vẻ, cô cũng uống rất nhiệt tình.
Một lúc sau anh bác sĩ nhà kế bên nhà tôi cũng đến, lí do đi làm về muộn. Đi cùng anh còn có một anh C cùng cơ quan nữa. Cô đã gặp anh vài lần liên hoan trước lên không còn xa lạ. Chỉ có Tũn là chưa gặp anh bao giờ. Mọi người giới thiệu anh cho Tũn.
" Hắt xì..."
Cô vội vàng đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh. Anh C cầm tay cô giữ lại.
- Em đi đâu thế? Ngồi đây đã.
Cô không nói gì chỉ bịt miệng lắc đầu rồi giựt tay mình ra khỏi tay anh, bước vội vào nhà vệ sinh. Vừa đóng cửa nhà vệ sinh, cô lập tức lấy khăn giấy nhít vào mũi cho máu không chảy nữa . Khoảng 20 phút sau cô mới quay lại phòng hát. Cô cố gắng làm mặt vui vẻ nhất, quẩy nhiệt tình cùng mọi người.
Sau khi hát xong, mọi người kéo nhau đi ăn lẩu,ai cũng phê men. Đi lòng vòng mãi mới cuối cùng về quán lẩu gần nhà.
Liên hoan vui thật nhưng cô có cảm giác mệt mỏi vô cùng, cảm giác đầu đau đớn.
❤❤❤
Khi tiệc tàn, về đến nhà cô ngồi bệt trước hiên. Cảm giác hoa mắt, nhức đầu ập đến. Cố gắng mở cửa vào nhà rửa mặt cho tỉnh táo. Lúc quay ra sân thấy mấy chị hàng xóm đang ngồi ở bộ bàn đá trong sân chung.
- Sin! Ra đây chị bảo!
- Dạ!
Sin đi tới ngồi xuống ghế. Chị hàng xóm vỗ vai cô một cái rồi nói nhỏ.
- Vừa nãy em có thấy cái Tũn bạn em nó hôn anh C không?
- Hả? Chị bảo gì...- cô nói gần như hét.
- Suỵt! Nửa đêm rồi nói bé thôi...
- Em không tin đâu, em cũng không nhìn thấy!- cô lắc đầu.
- Vẫn còn binh bạn à em? Cô bé ngốc! Anh cũng nhìn thấy không chỉ một mà là hai,.- anh hàng xóm cũng đi sang ngồi nói chuyện. Mọi người chưa ai ngủ được mặc dù đã có men say.
- Em không tin nó làm vậy đâu! Mới gặp nhau có một tiếng đồng hồ làm gì mà đã đến mức đó.- cô vẫn nhất quyết không tin.
- Chẳng nhẽ mắt mọi người mù.
- Em đi về đây!
Cô có chút hoang mang không tin đó là sự thật, anh C từng tán tỉnh cô nhưng cô chả có chút tình cảm nào, với cô anh là khách bạn anh hàng xóm thôi. Cô biết anh lăng nhăng nên không thích, vì đó không phải típ người yêu lí tưởng của cô. Nhưng cô không tin tại Tũn lại hôn anh C trong khi hai người đó gặp nhau chưa đầy một tiếng. Cố lên facebook đắng một dòng trạng thái:" Đừng vì mất trính mà khiến mình mất chất! P/ s : Thất vọng dần đều!".
Vì cách đó mấy hôm cô cũng buồn như vậy, cô lúc nào cũng nghĩ đến Tũn, trong khí nó đăng trạng thái nhớ thương Bi. Cảm giác như bị người yêu phản bội ý , buồn lắm. Người ta bảo là bạn thân thì hay có cảm giác thế.
Cô cứ lăn lộn qua lại cả đêm mất ngủ cho đến ngày hôm sau.
❤❤❤
Cô lê cái xác mệt mỏi đến trường, hôm nay Nhật Linh có việc bận không đến chở cô đi học được. Cô vẫn đau đầu vì chuyện của Tũn ngày hôm qua.
" bụp"
- Á!
Cô không để ý nên đâm phải một người đi trái chiều đang tính nhắm mắt hôn đất mẹ thì một cánh tay rắn chắc kéo cô lại.
- Thanks!
- Cô làm gì mà thơ thơ thẩn thẩn đi đứng không để ý đường thế.?
Nghe giọng nói quen thuộc cô ngước mắt lên nhìn , là Nhật Long. Sao lúc nào cũng gặp anh ta thế? Oan gia!
- Sao cứ nhìn tôi mãi thế?- Nhật Long khua tay trước mặt cô.
- Anh Long chờ em....
Tự dưng ở đâu một bóng người đi đến khoác tay Nhật Long. Sin nhìn cô gái kia, cũng khá xinh có vẻ kiêu kì.
- Đây là ai?- cô ta nhìn cô từ đầu đến chân bĩu môi khinh khỉnh.
- Không phải việc của cô! Biến! - Long quát.
- Tôi đi trước...
Cô đang định bỏ đi thì bị anh bắt tay giữ lại.
- Khoan đã! Đi với tôi...
Chưa để cô phản ứng Nhật Long đã kéo cô đi luôn, ra nhà để xe lấy chiếc Camry màu đen. Anh mở cửa đẩy cô vào ghế trước , còn mình ngồi ghế lái. Cho xe chạy ra khỏi cổng trường hòa vào đường lớn.
- Anh điên à? Anh đưa tôi đi đâu? Cho tôi xuống... Tôi phải đi học.- cô gào thét.
- Với cái trạng thái này của cô thì học cũng không vào, tôi đang giúp cô đấy! Ngồi im đi.
Nhật Long lạnh lùng nhìn cô khiến cô rùng mình, lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt này của anh ta, thật đáng sợ. Cô không dám hét nữa, ngồi im nhìn ra ngoài đường.
Cũng may Nhật Long biết cô say xe lên đi từ từ và mở hết các cửa sổ ra cho thoáng để cô không say.
- Đến rồi! Xuống xe đi!
Nhật Long quay sang nhắc nhở khi thấy cô như người mất hồn nãy giờ, xe đỗ lại lúc nào rồi cũng không biết.
- Ừ!
Cô tháo dây an toàn đẩy cửa đi xuống, cô đang đứng trên cầu Nhật Tân. Cây cầu mới xây đẹp và lớn nhất Đông Nam Á. Nhật Long đứng dựa vào xe nhìn xuống dưới sông. Cô cũng khoanh tay đứng bên cạnh. Cả hai im lặng không nói gì. Cô cảm thấy rất nặng nề, suy nghĩ mãi cuối cùng cô quyết định hỏi cho ra lẽ.
" Tũn. Hôm qua vui không?"- Sin
" Vui! "
" Tỉnh rượu chưa?"
" Rồi! Tao có say đâu!"
" Ừm. Mày còn nhớ hôm qua mày làm gì không?"
" Tao say, nhưng tao tỉnh táo!"
" Thế hôm qua mày hôn anh C à?"
" Mày điên à!? Tao không làm. Mày ngáo à?"
" Tại tao thấy máy anh chị bảo thế?"
" Không! Tao làm tao đéo là người!"
" Ừk! Thôi . Tao cũng không nhìn thấy! Tao chỉ nghe thấy mấy anh chị nói thế nên hỏi. Mà anh C không phải người yêu được đâu, tốt nhất tránh xa càng tốt."
Cô chỉ khuyên vậy, cô cũng không quan tâm lắm có đúng như những gì anh chị nói không? Cô chỉ cần biết Tũn sẽ không như thế là được, thở dài tự dưng thấy nhẹ lòng.
Cứ ngỡ là khúc mắc đã được giải quyết ai ngờ...
" Tao biết cái trạng thái hôm qua mày đăng là nói tao, tao cũng có trạng thái dành riêng cho mày đấy vào mà xem! Có gì nói thẳng mặt đây này làm gì phải nói sau lưng thế! Bạn sống lỗi vđ ra, mày biết tại sao mày không bằng cái Bi không? Nó hy sinh vì tao nhiều hơn mày gấp trăm lần. Mày như thế không ai chơi được với mày đâu.... V...v..v"
Những dòng chữ như muốn đâm thẳng vào tim cô, cô chỉ đọc được một nửa rồi bấm nút trả lời " oki". Bỏ máy vào trong túi sách, từng giọt nước mắt cô lăn dài trên khóe mi, ướt đẫm. Trái tim giường như đau thắt lại, cô không tin Tũn mà cô biết lại nói những lời như thế đâu. Cô không tin... Không tin. Nhưng đó là sự thật, sự thật phũ phàng nhất. Tũn đã quay lưng với cô! Người bạn thân duy nhất cũng phản bội cô. Cảm thấy tổn thương trầm trọng.
- Cô làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra?
Nhật Long đang im lặng đột nhiên thấy cô khóc nức nở, mà chẳng hiểu có chuyện gì.
- Hức... Hức...huhu...
- Nín đi! Đừng khóc nữa! Nói cho tôi biết có chuyện gì? Hay cô đau ở đâu hả đanh đá?
- Hức hức...
Nhật Long sợ nhất là nước mắt con gái, anh không biết làm gì chỉ biết ôm cô vào lòng an ủi, cho cô mượn tạm ngực để khóc. Nghe tiếng cô nức nở, trong lòng anh cũng không vui hơn bao nhiêu, có chút đau lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT