Từ Quân Ngưng bỏ
một khối thịt xào khô vào trong miệng nếm thử một miếng, sau đó thả nửa
khối thịt còn dư vào trong bát của Trâu Đình : "Trâu muội muội ăn miếng
thịt này, ngọt mà không ngấy, là ta mới mời đầu bếp từ kinh đô về làm."
Im lặng. . . . . .
"Cái này không tồi a!" Từ Quân Ngưng nói xong thả chân giò lợn vừa mới cắn một cái vào trong bát của Trâu Đình.
Im lặng. . . . . .
"Còn có cái này, cái này cùng cái này. . . . . ." Từ Quân Ngưng kiên trì bền bỉ gắp cho Trâu Đình thức ăn thức ăn lại thức ăn. . . . . .
Tiếp tục im lặng. . . . . .
. . . . . .
Im lặng lại im lặng. . . . . . Đống đồ ăn trong bát Trâu Đình cao như núi nhỏ. . . . . .
Không thể nhẫn nại !
"Ta đi hừ hừ!" Trâu Đình cầm đũa vỗ lên bàn. Đồ ăn giống như tuyết lở lăn xuống.
"A?!" Toàn bộ mọi người quanh bàn ngẩn người.
Trâu Đình lười phải giải thích, dứt khoát đứng dậy, dời bàn, ra cửa.
"Trâu muội muội quả nhiên không phải nữ tử tầm thường . . . . . ." Từ Quân
Ngưng thâm tình nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Trâu Đình, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Còn lại ba người nghe thấy hóa đá.
Trâu Đình mạnh mẽ đi tới Từ gia đại viện...
Quả nhiên Từ Quân Ngưng là gl nữ! Hơn nữa còn có xx với ta!!
Nương của ta a a a !!!
Ta xuyên qua không nên bị vặn cong a a !! Ta xuyên qua phải là giúp mỹ nam vặn cong mỹ nam a a a a !!
"Hả?" Trâu Đình chợt dừng chân.
Ta là hủ nữ, ách. . . . . .
. . . . . .
Trâu Đình giật mình nhảy hai lần đến góc tường vẽ vòng vòng... ta là hủ
nữ... ta là hủ nữ ách. . . . . . Vậy mà ta quên tập hợp nhóm mỹ nam. . . . . . Ta có tội. . . . . . ( ngươi mới phát hiện. . . . . . Trâu Đình:
là tác giả bị động kinh mới phát hiện có được hay không! )
Một trận gió thổi qua, một chiếc lá rụng trước mặt Trâu Đình êm ái xoay ba vòng sau đó nhẹ nhàng rơi xuống. . . . . .
"Ta...mẹ nó..."
Trâu Đình nắm các ngón tay đỏ bừng rống to với trăng.
Vì sao ?
Bởi vì tiểu bằng hữu Trâu Đình của chúng ta, ở Từ gia hoa lệ, đã lạc đường vô cùng hoa lệ. . . . . .
Trâu Đình tiếp tục bước mạnh mẽ.
Vì sao nhà Từ Quân Ngưng lại làm to như vậy !
Vì sao người hầu của Từ Quân Ngưng lại không xuất hiện ở đây !
Làm cho lão nương đi đến mệt mỏi! Đi tới đuối sức! Đi tới quẫn trí !
Quẫn quẫn quẫn !!
Ngay cả người để hỏi đường trút giận cũng không có !!
Hả?! Đó là gì?
Trâu Đình nheo mắt lại nhìn thứ bám trên nóc nhà.
Mèo? Ách, không phải mèo, mèo không lớn như vậy. . . . . . Chó ? Ách, không
phải chó, chó không lên được nóc nhà. . . . . . Như vậy là. . . . . .
Con mèo to ? Chim cú mèo to ? ( đại tỷ làm ơn ngài có phần tưởng tượng
quá. . . . . . )
Hả?! Vật kia động đậy !
"Thì ra là người a –" Trâu Đình nhìn hình bóng cao to cảm thán.
Ngườii trên nóc nhà nghe tiếng run lên, theo tiếng nói nhìn về phía Trâu Đình.
Lại là che mặt . . . . . . Thật sự là lên sân khấu không có sáng tạo. . . . . . Trâu Đình khịt mũi khinh bỉ, vẫy tay với người trên nóc nhà, "Ngươi xuống đây, lão nương dạy ngươi thế nào là lên sân khấu khiến mọi người
kinh ngạc."
". . . . . ."
"Không cần giả bộ đứng hình, ta
mới vừa thấy ngươi cử động. Xuống đây xuống đây, vừa đúng lúc ta đi dạo
lạc đường nên buồn bực, ngươi xuống bồi lão nương trò chuyện giải buồn."
". . . . . ."
"Hả?! Người đang khiêu chiến với uy quyền của lão nương sao !" Trâu Đình phát cáu, "Đừng tưởng rằng ngươi ở đây trên nóc nhà thì ta không làm gì được ngươi !" Nói xong Trâu Đình vọt tới cột nhà bên cạnh, ba chân bốn cẳng
bắt đầu trèo cột, "Dù sao năm đó lão nương cũng là cao thủ trèo cột !"
Ta trèo ta trèo ta trèo trèo trèo !
Trâu Đình giống như con giun ở trên cây cột trèo lên. . . . . .
Bám. . . . . . Vì sao cây cột lại trơn như vậy. . . . . .
. . . . . . Quẫn.
Cuối cùng Trâu Đình bỏ qua đấu tranh vô vị, lại chạy ra sân nhìn người trên
nóc nhà, "Xuống xuống, ta không so tài trèo cột cùng ngươi , hai ta so
võ thuật!"
". . . . . ."
". . . . . ."
"Hắc. . . . . ." Rốt cuộc người trên nóc nhà đỡ không nổi bật cười, hơn nữa cười một
tiếng càng không thể thu lại... ôm bụng trực tiếp lăn xuống đất. . . . . .
"Ai nha ngươi té đau sao ?" Trâu Đình lo lắng chạy tới ngồi chồm hổm nhìn người bị thương.
Không nghĩ là, liếc mắt một cái hai mắt chạm nhau.... .......
Bịch Bịch Bịch. . . . . .
Không biết tiếng tim đập của ai. . . . . .
Mạnh mẽ, lại mang theo một tia ngượng ngùng. . . . . .
Lẳng lặng, dường như ngay cả không khí đều dừng lại. Chỉ có tiếng tim đập. . . . .
Chỉ có tiếng tim đập, tràn ngập trong không khí. . . . . .
"Ngươi ở chỗ này !"
Đột nhiên giọng nói xuất hiện như một trận gió, thổi đi bong bóng màu hồng bay loạn đầy trời.
Trâu Đình cùng người bịt mặt ở nóc nhà cùng nhau phẫn nộ nhìn về phía người đi tới.
Việt Nhiên Nhược bước tới chỗ Trâu Đình thấy người nằm trên đất."Ngươi là. . . . . ." Hắn đột nhiên đứng lại, trong giọng nói có một chút không xác
định.
"Không sai, " người bịt mặt trên nóc nhà không biết từ khi nào đã đứng lên, "Ta chính là diệu thủ không không Quý Liễm Hàn."
". . . . . ." Trâu Đình mờ mịt nhìn Việt Nhiên Nhược cầu giúp đỡ.
Việt Nhiên Nhược không nhìn ánh mắt Trâu Đình, bình tĩnh nói...
"Không sai, ta còn không đoán được ngươi chính là Quý Liễm Hàn. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
Trâu Đình lại muốn gọi nương. . . . . . Ta cho là chỉ có ta cùng lão Lý nói
chuyện thật kém, thì ra là hai người bọn họ đối thoại càng kém hơn. . . . . . Yếu kém-er. . . . . . Yếu kém-est. . . . . .
Trâu Đình kêu nương xong là lúc phát hiện, Việt Nhiên Nhược cùng Quý Liễm Hàn đã đánh nhau rồi. . . . . .
Thật sự Trâu Đình rất muốn giống người qua đường nói ra sơ hở của hai người
khi mình và bọn người to lớn đánh nhau.... ..........Nhưng là. . . . . . Giương mắt. . . . . . Động tác của hai người bọn họ. . . . . . Thật sự
là quá nhanh a. . . . . . Quá nhanh a. . . . . .
Trâu Đình nhìn thấy chỉ là. . . . . . Bóng trắng cùng bóng đen bay đầy trời. . . . . .
. . . . . .
Thật sự là không thể nhẫn nhịn rồi !
"Các ngươi chậm một chút cho ta !" Trâu Đình rống to.
Hai bóng dáng nghe tiếng run lên, tiếp tục bay tới bay lui. . . . . .
"Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp kiếp kiếp !" Trâu Đình tức giận, giống như ruồi bọ muốn tìm cục đá trên mặt đất ném hai người bọn họ.
Nhưng là, nương a, Từ gia đại viện cũng quá sạch sẽ! Thời điểm vừa rồi lạc
đường thế nào ngay cả một bóng người cũng không có! (Cái này không phải
nguyên nhân đi. . . . . . Trâu Đình: tại sao không phải ! Sạch sẽ chứng
minh có người thường dọn dẹp!)
Tìm đá không được Trâu Đình phát điên, dứt khoát giơ lên bồn hoa bên cạnh hành lang hướng phía hai người bọn họ. . . . . .
"Bịch !"
Bồn hoa rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố. Ngay sau đó, Trâu Đình đau đớn vô cùng, tiếng kêu vang tận mây xanh —
"Thật là đau a !!!!!!"
"Làm sao vậy ?!"
"Ngươi làm sao vậy ?!"
Việt Nhiên Nhược cùng Quý Liễm Hàn nhanh chóng bay đến trước mặt Trâu Đình ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi han ân cần.
Trâu Đình nước mắt ròng ròng ngồi dưới đất, ôm chân, mím môi khóc lóc kể lể: "Nện vào chân 55555. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
"Ai biết cái đó chậu nặng như vậy. . . . . . Thậm chí quăng cũng không quăng nổi. . . . . . 555555. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ."
"Quý huynh, chúng ta vẫn là tiếp tục đi đánh đi."
". . . . . . Được."
"Gì?" Mắt thấy hai người bỏ mặc nàng mà đi, Trâu Đình vội vàng ôm lấy chân
không biết của người nào, "Không nên đánh nữa, người ta nhìn không rõ,
còn có chân của ta đau quá !"
". . . . . ."
". . . . . ."
"Được được được, không đánh nữa được chưa?" Quý Liễm Hàn vứt bỏ vẻ đẹp trai đầu hàng, ngồi chồm hổm xuống vỗ vỗ đầu Trâu Đình.
Trâu Đình thút thít hai cái. . . . . . Ủy khuất chảy xuống hai giọt nước mắt.
"Ngươi buông chân của ta ra !" Việt Nhiên Nhược không kiên nhẫn quát.
Trâu Đình vội vàng buông tay ra. Quý Liễm Hàn bất mãn trừng Việt Nhiên Nhược một cái.
"Tốt lắm trời cũng sắp sáng. . . . . ." Việt Nhiên Nhược dưới mũ sa không
viết vẻ mặt thế nào, "Quý huynh hai ta có thể nói không đánh nhau thì
không quen biết, ngươi nên rời đi sớm một chút để tránh sinh ra thị
phi."
Quý Liễm Hàn trầm ngâm, gật gật đầu, vái chào Trâu Đình cùng Việt Nhiên Nhược, "Như vậy Quý mỗ đi trước !"
Vứt cho Trâu Đình một ánh mắt mang ý vị sâu xa, Quý Liễm Hàn "Bá !" một tiếng bay mất.
"Sau này còn gặp lại!" Trâu Đình kích động vẫy tay lên trời.
". . . . . . Ngươi vẫy sai hướng rồi. . . . . . Hắn bay đi bên này. . . . . ."
". . . . . ."
"Được rồi, giằng co nửa đêm ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta trở về thôi."
"Được."
".. . . . ."
"Không đúng !"
"Hả?"
"A a a a !!! Ta không nhìn thấy mặt Quý Liễm Hàn a a !!!"