Editor: Tiểu Cân

“Trâu Đình, bên ngoài có người tìm.”

Trâu Đình đang ngủ ngon lành trong phòng học, bị một giọng nữ to đùng ở bên cửa đánh thức.

“Người nào vậy trời, người ta đang trong mộng xuân, chán quá đi mất.”

Trâu Đình vừa nhớ lại vừa lau nước miếng chảy dài trên miệng, đứng lên đi tới bậc thềm trước cửa lớn của phòng học.

Cô gái đánh thức nàng ái muội đẩy nàng một cái: “Không tệ nha… Một anh đẹp trai~!”

Trâu Đình trợn trừng mắt, đẹp trai, có thể sánh với giai đẹp Hứa Niệm sao? Ai mà lão nương chưa từng thấy qua chứ ~!

Mọe nó!

“Ai vậy!”

Trâu Đình vừa bước ra cửa, liền bị một người kéo vào trong ngực.

"Trâu Đình. . . . . ."

Người nọ kêu lên một tiếng tràn đầy thâm tình, Trâu Đình toàn thân nổi da gà.

“Anh giai à, ngươi là……”

Lời còn chưa dứt, người nọ đã ôm Trâu Đình nhảy xuống tòa nhà học.

“A---- ----“

“Trâu Đình há hốc miệng, lại phát hiện có người nhanh hơn nàng kêu lên: “Thượng Đế a!! Mọi người mau đến xem Thượng Đế!”

= =||||

“Việt! Nhiên! Nhược!”

Trâu Đình theo phạn xạ có điều kiện nghiến răng kêu ra ba chữ kia.

“Ngươi bình thường một chút cho ta! Không muốn bị đưa tới sở nghiên cứu để nghiên cứu thì lập tức thu hồi lại công phu của ngươi đi!!”

Người vừa tới đặt Trâu Đình xuống, hỏi: “Sao nàng biết là ta.”

Trâu Đình khinh thường. Trừ ngươi ra có ai mà lại mặc cả bộ âu phục đều màu trắng như vậy chứ??

Ngẩng đầu nhìn Việt Nhiên Nhược, hóa đá. . . . . .

“Thế nào?”

Nhìn ánh mắt đờ đẫn của Trâu Đình y như kiểu trẻ con bị thiểu năng trí tuệ, Việt Nhiên Nhược nhíu nhíu mày.

“Ừng ực” một tiếng, Trâu Đình nuốt một ngụm nước miếng: “Ngươi đã chỉnh lại rồi?”

“Ừ.”

“Mọe nó, đẹp trai quá đi à. . . . . .”

". . . . . ."

“Đẹp trai như vậy, kiểu gì đám Phiêu Liên, Tiểu Thập Nhị cũng bị tức chết cho mà xem. . . . . .”

“. . . . . .Có phải ta nên nói một tiếng cám ơn đã khen không. . . . . .”

"Nên!"

"Vậy cám ơn đã khen nha. . . . . ."

“Sao ngươi tìm được tới đây?” Tìm một khoảng cỏ râm mát, Trâu Đình lôi kéo Việt Nhiên Nhược ngồi xuống.

“Trước khi ta tới, trong một tháng Thẩm tiểu thư đã dạy ta những kiến thức liên quan đến thế giới của các nàng.” Việt Nhiên Nhược nhìn bầu trời một chút: “Không khí chỗ các nàng thật không tốt. . . . . .”

"Cái đó. . . . . . Ách, ta không hỏi cái này! Ta muốn hỏi ngươi làm sao xuyên tới được!"

“Tác giả bảo ta xuyên, ta liền xuyên thôi. . . . . .”

". . . . . . Tác giả thật là dứt khoát. . . . . ."

“Vậy ngươi ở hiện đại làm thế nào để kiếm sống? ? Chẳng lẽ ngươi muốn đi làm thầy dạy võ sao?” Trâu Đình = =.

Việt Nhiên Nhược cười: “Trầm tiểu thư nói rồi, ta chỉ cần dựa vào khuôn mặt này, ở chỗ các nàng không lo chết đói.”

Tư Viện nói vậy là vì. . . . . .

“Có điều làng giải trí rất hắc ám, haiz. . . . . .” Trâu Đình lo lắng nói.

“Sợ gì chứ!” Việt Nhiên Nhược nhíu lông mày: “Tác giả luôn đứng ở bên chúng ta, ta dám đánh cuộc, không tới hai năm ta đã trở thành một người giàu có tiếng nổi như cồn khắp cả nước rồi. . . . . .”

“. . . . . .Ngươi thật thông thạo tình tiết của tiểu thuyết thông thường. . . . . .”

“Nhưng mà, Trâu Đình.” Việt Nhiên Nhược nhéo má nàng một cái: “Ta vì nàng mà xuyên qua, nàng không thấy cảm động chút nào sao?”

". . . . . . Hù dọa cũng hù chết rồi, cảm động cái rắm ý!" Trâu Đình chết chân nhìn chằm chằm mặt Việt Nhiên Nhược: “Thật là đẹp trai mà! Cho dù không lẫn vào làng giải trí ngươi chỉ cần đi làm Ngưu Lang một năm cũng đủ không phải lo chuyện áo cơm cả đời!”

". . . . . ."

“Lại nói, lúc ta bị sét đánh ý, trong lòng ngươi có cảm giác gì?”

“. . . . . . Đáng đời.”

“ 》《. . . . . . Lòng dạ ngươi thật là độc ác. . . . . .”

“Có điều sau khi nàng tỉnh lại mở miệng nói mình là Bạch Thứ Chân, ta liền biết, bên ngoài tuy không có gì thay đổi, nhưng bên trong đã đổi người rồi. . . . . .”

“Sau đó ngươi liền tới đây?”

“Ừ.”

"Ta rất cảm động a a. . . . . ."

". . . . . . Giả vờ giả vịt. . . . . ."

“Ầy! Ngươi giả vờ một tí là đã bị sự cảm động của ta khiến ngươi rung động thì sẽ chết à!!”

“Nhưng vẻ mặt của nàng thật sự quá giả tạo ý. . . . . .”

". . . . . ."

Hai năm sau, tại buổi lễ trao giải Oscar.

“Giải diễn viên nam chính xuất sắc nhất trong mùa Oscar năm nay thuộc về. . . . . . vai diễn Tiểu Việt trong bộ phim 《 Vẻ đẹp xuyên không 》 diễn viên Trung Quốc Việt Nhiên Nhược! Xin mọi người một tràng pháo tay cổ vũ!”

Bạn nhỏ Việt hăng hái bước lên sân khấu, tiếp nhận Tiểu Kim Nhân (là tượng người bằng vàng mà các bạn thấy trên ti vi ý), hướng về phía micro nói: “Cảm ơn tác giả, cảm ơn giải Oscar, cảm ơn nam phụ nữ phụ, cảm ơn các bạn độc giả vẫn luôn ủng hộ và yêu mến câu chuyện này, nàng dâu lâu năm cũng thành mẹ chồng, giờ khắc này, tôi mới cảm nhận được mình là nam chính xuất sắc. . . . . . Không có các bạn, sẽ không có Việt Nhiên Nhược ngày hôm nay! Cám ơn! Cám ơn mọi người!”

Phía sau sân khấu, Trâu Đình điên cuồng giẫm đạp: “Mọe nó! Cảm ơn nhiều người như vậy mà lại không cảm ơn ta!! Ta giẫm chết cái kẻ viết lời kịch cho ngươi!!”

Sau khi Việt Nhiên Nhược quay lại khu nhà tập thể. . . . . .

Trâu Đình: “Chúng ta nói chuyện với tác giả đi, xuyên về hỏi thăm mấy người Tư Viện nhé?”

Việt Nhiên Nhược: “Ta xuyên qua quá toàn vẹn, hay là nàng một mình trở về có được không?”

Trâu Đình: “Gì chứ! Sắc nữ tác giả yêu thích sắc đẹp như vậy, không có ngươi tiến công thì nàng ta sao có thể đồng ý chứ?!!”

Việt Nhiên Nhược: “Thế…hay là thôi không cần về nữa. . . . . .”

Trâu Đình: “555555. . . . . . Ta muốn nhìn một chút hai đứa bé của Thẩm Tư Viện xem có bl thành công không. . . . . .”

Việt Nhiên Nhược: “. . . . . .”

Trâu Đình ( hai mắt tỏa ánh sáng ): "Nếu không, hai ta cũng sinh mấy đứa đi, để cho bọn chúng chơi bl? ?"

Việt Nhiên Nhược: “. . . . . . Nàng đi chết đi. . . . . .”

Từ đó về sau, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau. . . . . .

(Mặc Mặc: câu cuối thật là đáng yêu mà, oaaa~! Quần chúng: = = tác giả, ngươi viết ngoáy kết cục như vậy hả!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play