Thời gian thấm thoát. Đảo mắt lại đã một tháng trôi qua. Trâu Đình tiếp tục luyện kiếm, bị đứng dây, ngoài việc trốn tránh tìm bạn trăm năm của phụ tử Từ gia trên cơ bản là sống dễ chịu.

Trừ việc không có máy tính không có TV không có băng vệ sinh những cái khác đều tốt. Trâu Đình tự an ủi mình.

Nàng cũng không biết, cuộc sống bình tĩnh như vậy là nhờ Việt Nhiên Nhược và Quý Liễm Hàn bỏ công đổi lấy. Người Tức Hà cung không phải là quên lãng nàng, mà là những người đến gần Trâu Đình năm mươi thước đều bị yên lặng giải quyết ở ngoài. . . . . . ( Mặc Mặc [1]! ! Mặc dù chỉ là một trạng ngữ. . . . . . Quần chúng: ngài nên đi chỗ khác. . . . . . )

[1] Mặc mặc có nghĩa là yên lặng.

Một trận gió thổi qua. . . . . .

Mùa thu rồi. . . . . . Trâu Đình nhìn lên trời cao xanh thẳm. . . . . . Bầu trời thật cao, thật xa, nhìn không thấy biên giới. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Lạnh quá . . . . . . ! ! Trâu Đình rốt cuộc không nhịn được run lẩy bẩy ở trong gió thu. . . . . . ( Trâu Đình: mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Dù có chết ngươi cũng không để cho ta đắc ý trước mỹ cảnh sao! Mặc Mặc che mặt trốn. )

"Khí trời lạnh mà không chú ý mặc nhiều một chút." Trường sam khoác lên người Trâu Đình.

"Hả, ngươi đã đến rồi?" Trâu Đình quay đầu lại ánh mắt rơi vào sự sủng nịnh trong mắt Quý Liễm Hàn.

Dưới ánh sáng mặt trời mỏng manh hai người cứ nhìn nhau như vậy, dường như muốn nhìn thật sâu vào trong lòng đối phương.

Bối cảnh từng mảng lớn từng mảng lớn hoa hồng. . . . . . - - #

"Đại sư huynh bọn họ đang rất tốt đẹp ~" Mộc Hề Hề cong môi nhìn hai người bọn họ rồi quay về phía Việt Nhiên Nhược nói, "Đại sư huynh, nếu huynh không cố gắng Trâu tỷ tỷ sẽ không có. . . . . ."

Việt Nhiên Nhược chỉ im lặng nhìn bóng hai người dưới ánh mặt trời đổ cùng một chỗ.

"Đại sư huynh! !" Mộc Hề Hề biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! "Huynh chưa chắc kém hơn so với Quý Liễm Hàn! Vì sao huynh không tranh thủ ra tay!"

"Ta đã không còn là Việt Nhiên Nhược năm đó." Việt Nhiên Nhược nhàn nhạt nói ra, một câu khiến hai mắt Mộc Hề Hề trừng lớn.

"Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Mộc Hề Hề vắt hết óc nghĩ lý do. . . . . . Việt Nhiên Nhược vỗ vỗ đầu Mộc Hề Hề, "Không cần nhưng là, chúng ta trở về thôi." Nói xong xoay người rời đi.

Dưới trời chiều, bóng lưng Việt Nhiên Nhược rời đi có vẻ cô tịch. . . . . .

No bụng thì nghĩ dâm dục.

Những lời này đã được nghiệm chứng trên người Trâu Đình!

"Hề Hề tới đây!"

"Trâu tỷ tỷ làm sao vậy?" Mộc Hề Hề không hiểu đi về phía Trâu Đình đang núp sau xà nhà.

"Muội có biết Dương Châu. . . . ." Trâu Đình trầm ngâm, cố gắng tìm từ ngữ biểu đạt, "Dương Châu có chỗ nào mua xuân?"

"Cái gì!" Mộc Hề Hề kinh hãi hô ra tiếng. Trâu Đình vội vàng che miệng của nàng, khẩn trương nhìn xung quanh.

"Trâu tỷ tỷ tại sao. . . . . . Tại sao muốn đi nơi đó. . . . . ." Mộc Hề Hề nhìn Trâu Đình như nhìn quái vật, nhưng là vẫn rất phối hợp giảm thấp giọng nói, "Kia không phải là nơi nam nhân đi thôi sao. . . . . ."

"Không phải! Ta nói không phải là thanh lâu!" Trâu Đình có chút phiền não, "Không không không, thật ra thì cũng coi là thanh lâu . . . . . . Haizz! Dù sao chính là nơi nam nam H! !"

"Cái gì nam nam H?"

Trâu Đình phiền chán đi đi lại lại, "Chính là một cái thanh lâu. . . . . . Bên trong tú bà và cô nương đều không phải là nữ. . . . . ."

"Đều không phải là nữ? Vậy làm sao có thể gọi thanh lâu đây?"

"Ngươi hãy nghe ta nói hết!" Trâu Đình hung dữ nhìn về phía Mộc Hề Hề quát. Mộc Hề Hề ủy khuất nhìn Trâu Đình như muốn rơi lệ.

Trâu Đình không nhìn vẻ mặt nai con làm người ta trìu mến kia, tiếp tục đi thong thả, "Chính là địa phương nam nhân chơi nam nhân!" Chính là quán thịt bò gay trá hình ở cổ đại! !

Mộc Hề Hề cố gắng nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu một cái, "Không hiểu."

Trâu Đình phát điên! Vấn đề đơn giản như vậy nghe không hiểu về sau ta làm sao còn có thể trao đổi với ngươi!

"Ngươi nói là chơi bời quán?"

"Phải?" Trâu Đình nghĩ nghĩ, "Có thể đi, dù sao nơi có nhiều nam nhân xinh đẹp và nhiều nam nhân đến đấy là được."

"Ta biết nơi nào ở Dương Châu có."

"Hả! ?" Vẻ mặt Trâu Đình sùng bái chạy đến trước mặt Việt Nhiên Nhược, "Mau nói cho ta biết ở nơi nào, ở nơi nào!"

"Không cho đi!" Việt Nhiên Nhược lạnh lùng mà nói.

"Gì!" Trâu Đình nổi đóa! "Tại sao ngươi lại trông nom ta!"

". . . . . ."

". . . . . ."

"Ngươi thật sự muốn đi?" Đột nhiên Việt Nhiên Nhược giọng điệu thỏa hiệp làm Trâu Đình thấy một tia hi vọng. Trâu Đình liên tục gật mạnh đầu.

"Ngươi có tin ta đánh gẫy chân ngươi hay không!"

". . . . . ."

"Nhanh đi luyện kiếm!"

"Dạ dạ dạ dạ!" Trâu Đình liền lăn một vòng chạy đi.

"Đại sư huynh người như vậy không tốt đâu. . . . . ." Mộc Hề Hề nhìn bóng lưng như gió của Trâu Đình, do dự nói với Việt Nhiên Nhược, "Người cứ như vậy. . . . . . Chỉ biết kiến Trâu tỷ tỷ. . . . . . Càng đẩy càng xa . . . . . ."

"Vậy thì như thế nào?" Việt Nhiên Nhược yếu ớt thở dài một hơi. Mộc Hề Hề trong lòng ê ẩm một hồi, "Đại sư huynh. . . . . ."

"Đừng nói nữa, muội nhanh đi đốc thúc nàng luyện kiếm."

"Vâng!"

Cho đến không thấy bóng dáng của Mộc Hề Hề, Việt Nhiên Nhược mới thấp giọng nói: "Đều xuất hiện đi."

Giọng nói vừa ra, hơn mười đạo bóng đen xẹt qua không trung, đồng loạt quỳ xuống ở trước mặt Việt Nhiên Nhược.

"Thiếu gia." Một người cầm đầu cung kính mà nói.

"Nói đi."

"Người của Tức Hà cung đến càng ngày càng nhiều. . . . . ."

"Vô luận như thế nào ta muốn bảo đảm an toàn của Trâu Đình. Nhân thủ tùy ngươi điều động." Việt Nhiên Nhược trực tiếp cắt đứt lời hắn.

"Dạ!"

"Đều lui ra đi."

"Dạ!"

Bóng người lên tiếng trả lời hư không tiêu thất.

"Thủ hạ của Việt huynh quả nhiên không giống bình thường." Quý Liễm Hàn không biết từ đâu phiêu nhiên đi ra.

"Hừ, người Quý gia trang của ngươi cũng đâu có thể khinh thường." Việt Nhiên Nhược khẩu khí không gợn sóng.

"Trâu cô nương rốt cuộc đã kết thù oán gì với Tức Hà cung. . . . . . Chiêu thức ra tay của những nữ nhân kia đều muốn đưa người khác vào chỗ chết. . . . . ."

"Nghe nói người Quý gia bắt được một người của Tức Hà cung?"

"Đúng vậy, nhưng mà nữ nhân kia trực tiếp cắn độc trong miệng mà chết."

". . . . . . Quả nhiên không hổ là Tức Hà cung."

"Còn có. . . . . ."

"Thiếu chủ!" Một đạo bóng đen vèo một tiếng dừng lại trước mặt Quý Liễm Hàn.

"Ngươi bị thương." Quý Liễm Hàn quan tâm nâng thủ hạ lên.

Bóng đen nghiêng người chợt lóe: "Thiếu chủ ngài mau trở về, trong trang có chuyện chờ ngài quyết định."

Quý Liễm Hàn lên tiếng, tay dùng lực nâng thủ hạ lên, "Ta đã biết, ngươi vẫn là nhanh chóng bôi thuốc đi."

"Quý huynh quả nhiên đối với thủ hạ rất để tâm." Việt Nhiên Nhược nhìn bóng đen vèo một tiếng né tránh, trầm giọng nói.

Quý Liễm Hàn không có trả lời, chỉ là chào Việt Nhiên Nhược một cái, "Như vậy ta đi trước một bước. . . . . . Trâu cô nương liền nhờ Việt huynh." Vừa dứt lời, Quý Liễm Hàn cũng vèo một tiếng biến mất.

Từ phủ giống như thường ngày yên tĩnh, tựa hồ sự tình gì cũng chưa từng phát sinh . . . . .

( Từ Quân Ngưng ở xó cắn khăn tay: nnd! Muốn tới thì tới muốn đi liền đi! Bọn họ coi nhà ta là cái gì! Nhà vệ sinh công cộng sao! Nhà vệ sinh công cộng còn có thu lệ phí! ! Mặc Mặc: . . . . . . Ngài nén bi thương. . . . . . Nội dung vở kịch cần thôi. . . . . . )

Ta đâm ta đâm ta đâm đâm đâm!

Trâu Đình cầm kiếm đâm cây nhỏ trong đình viện cho hả giận, Việt Nhiên Nhược ngươi phải chết! Ta đâm chết ngươi! Ta đâm cả nhà ngươi!

"Trâu tỷ tỷ. . . . . ." Mộc Hề Hề nhút nhát nhìn Trâu Đình đang phát điên, "Người chính là mau luyện kiếm đi, tí nữa đại sư huynh sẽ đến kiểm tra thành quả tu luyện của tỷ. . . . . ."

"Ta không thèm quản hắn!"

Mặc dù miệng nói như vậy, Trâu Đình vẫn là tức tốc bạo quyền vung kiếm trong tay. . . . . .

Không có cốt khí! Không có cốt khí! Không có cốt khí!

Trâu Đình vừa múa vừa mắng to mình. . . . . .

Nhưng mà không có cách nào. . . . . . Ta chính là không có cốt khí 55555. . . . . .

Bình thường văn chương đều có một định lý: nữ chính không sợ chết nhất định phải sờ râu nam chủ, mặc kệ nam chủ cuối cùng hoa rơi vào nhà, mông cọp cũng là không thể không sờ.

Vì thế. . . . . . tiểu bằng hữu Trâu Đình hòa ái dễ gần, đã hỏi được địa chỉ của nam kỷ quán Dương Châu từ đại thúc Từ, tách khỏi Mộc Hề Hề và Từ Quân Ngưng, buổi sáng kích động xuất môn!

. . . . . .

Một canh giờ sau. . . . . .

Tại sao ta lại về tới đây rồi! Trâu Đình vịn vào cột cồ của Nghênh Tân lâu khóc không ra nước mắt.

Mặc dù Trâu Đình đã viết địa chỉ ngay ngắn chỉnh tề trên giấy. . . . . . Ngay cả khi Trâu Đình tuân theo chân lý đường ở trong miệng. . . . . . Cũng không cải biến được thực tế tàn khốc nàng là dân mù đường. . . . . .

Phải, tiểu bằng hữu Trâu Đình lại một lần nữa, thản nhiên lạc đường. . . . . .

Khi Trâu Đình mua kẹo hồ lô đột nhiên phóng tầm mắt đến chỗ đường rẽ thấy loáng qua một bóng đen.

Có người theo dõi!

( Mặc Mặc: kỳ thật người ta đã theo dõi ngươi từ lâu rồi. . . . . . Khiến cho người ta theo dõi không có cảm giác thành tựu. . . . . . )

Trâu Đình không biến sắc cắn một viên kẹo hồ lô, nhìn bốn phía phán đoán phương án giải quyết.

Đúng rồi. . . . . . Cứ như vậy đi. . . . . . Trâu Đình nghĩ đột nhiên bước nhanh đi về phía một ngõ nhỏ tối.

Bóng đen nhảy hai ba bước đã đuổi kịp .

Quả nhiên là đang theo dõi ta! Trâu Đình nuốt một viên kẹo hồ lô cuối cùng xuống, tay phải nắm chặt kiếm đặt ở thắt lưng.

Rất tốt, lão nương đang muốn tự nghiệm một chút chân ướt chân ráo đối kháng mà ngươi đã tới không phải là chạm vào nòng súng mới lên sao. . . . . .

Trâu Đình nghĩ tới liền cười ra tiếng. Chim trên cây mọi nơi bay loạn.

"Xuất hiện đi!" Đi tới chỗ sâu trong ngõ, Trâu Đình hào khí vạn trượng quát.

Nhất thời, hơn mười hồng vàng nữ tử xuất hiện, đồng loạt lấy kiếm ra.

Trâu Đình bị tư thế của các nàng dọa sợ, trong lòng kêu khổ thấu trời —

Mẹ nó! ! Không phải là chỉ có một người theo dõi ta sao! Như thế nào đi ra nhiều người như vậy! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play