"Zzzzzzzz. . . . . ."

Trâu Đình ngủ say sưa ở trong phòng . . . . . . Hoàn toàn không phát hiện cửa phòng lặng lẽ mở ra. . . . . .

Người tới toàn thân mặc y phục dạ hành, rón rén đi vào giường Trâu Đình, nhẹ nhàng ngồi xuống ở mép giường Trâu Đình.

Gầy đi rồi. . . . . . nam tử mặc trang phục dạ hành đau lòng nghĩ, vừa giúp Trâu Đình kéo lại chăn, đưa tay vén tóc phủ trên mắt Trâu Đình sang bên mặt. Trâu Đình trong mộng mê sảng , một lật người nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khiến ánh trăng thánh khiết ngoài kia phải hoảng hốt. . . . . .

Ngón tay thon dài phác họa hình dáng khuôn mặt Trâu Đình, đáy lòng nam tử mặc trang phục dạ hành là một mảnh tĩnh mịch.

Trâu Đình mất hứng phất phất tay, chép chép mồm tiếp tục ngủ say.

Nam tử mặc trang phục dạ hành giật mình, nghiêng đầu chậm rãi tiến lại gần Trâu Đình.

Một đạo hàn quang thoáng qua, nam tử mặc trang phục dạ hành vội vàng nghiêng đầu.

"Keng !" Một thanh phi đao xẹt qua gương mặt hắn, cắm ở đầu giường, không ngừng chớp lên.

Vam tử mặc trang phục dạ hành bất đắc dĩ nhìn về phía cửa.

Việt Nhiên Nhược toàn thân bạch y lâm phong (đón gió) mà đứng, siêu nhiên thoát tục.

"Đánh lén ban đêm không phải là việc làm của quân tử !" Việt Nhiên Nhược nghiêm nghị nói.

"A?!" Nam tử mặc trang phục dạ hành đứng dậy bay ra ngoài cửa, "Nếu chúng ta là lưỡng tình tương duyệt thì sao đây?"

"Ngươi !" Việt Nhiên Nhược tức giận, không biết nên phản bác thế nào.

Nam tử mặc trang phục dạ hành cười khe khẽ một tiếng, "Vì sao Việt huynh cứ đứng trước chuyện tình của Trâu cô nương liền không bình tĩnh ?"

". . . . . ." Việt Nhiên Nhược im lặng, không biết đằng sau mũ sa là biểu tình gì.

"Hay là?" Lại một hồi cười khẽ.

Việt Nhiên Nhược chậm rãi rút ra kiếm bên trong vỏ, thẳng tắp chỉ vào nam tử mặc trang phục dạ hành—-

"Quý Liễm Hàn, ra roi !"

Sáng sớm hôm sau, Trâu Đình vặn eo bẻ cổ đẩy cửa ra. . . . . .

". . . . . ."

Trâu Đình im lặng nhìn khắp viện tàn hoa bại liễu, đá vụn gỗ mục. . . . . .

Ngày hôm qua Dương Châu bị gió lốc quét đến sao. . . . . .

Trên bàn cơm, Từ Quân Ngưng tiếp tục ân cần gắp thức ăn cho Trâu Đình.

Trâu Đình đã thành thói quen bình tĩnh ăn cơm.

"Tiểu thư! Tiểu thư!" Lão Lý kích động khác thường vọt vào Tiêu Yên các.

Từ Quân Ngưng không vui nhìn lão Lý một cái: "Có chuyện cơm nước xong hẵng nói. Trâu muội muội nếm thử cái này. . . . . ."

"Lão gia đã trở lại!" Lão Lý liều lĩnh lớn tiếng nói.

Bát trong tay Từ Quân Ngưng rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, nàng luống cuống đứng lên, nắm lấy cổ áo lão Lý lắc lắc: "Phụ thân ở nơi nào? Phụ thân ở nơi nào!"

Ba người khác hiển nhiên cũng thấy kì lạ đối với Từ Quân Ngưng như thế.

Ở thời điểm hai chủ tớ hưng phấn không biết làm thế nào cho phải, một thanh âm sang sảng truyền vào phòng ăn —

"Quân Ngưng, cha đã trở lại !"

Mỹ hình đại thúc!!

Hai mắt Trâu Đình phóng hào quang!!

"Khụ khụ. . . . . ." Không biết là tiếng ho khan của ai. Trâu Đình chẳng qua mê đắm nhìn đại thúc an ủi Từ Quân Ngưng đang khóc.

"Khụ khụ. . . . . ." Mộc Hề Hề cũng ho khan hai tiếng, kéo kéo vạt áo Trâu Đình, "Trâu tỷ tỷ. . . . . . Ánh mắt của ngươi quá rõ ràng rồi. . . . . . Còn có nước miếng......của ngươi . . . . . . . . . . . ."

Ánh mắt Trâu Đình mờ mịt không có tiêu cự nhìn Mộc Hề Hề, máy móc lau khóe miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm đại thúc. . . . . .

". . . . . ." Ba người còn lại không còn gì để nói. . . . . .

"Phụ thân tới đây ta giới thiệu bằng hữu cho ngươi một phen. . . . . ."

Đại thúc đi tới!

Trâu Đình vội vàng ngồi nghiêm chỉnh bày ra dáng vẻ tiểu nữ nhi.

Còn dư lại ba người thấy cảnh tượng này. . . . . . Tiếp tục không còn gì để nói. . . . . .

"Phụ thân đây là Việt công tử Việt Nhiên Nhược đây là Hàn công tử Hàn Dũ Mạc đây là Mộc công tử Mộc Hề Hề. . . . . . Cái kia Mộc cô nương. . . . . ."

Đại thúc theo Từ Quân Ngưng giới thiệu gật đầu nhận chào hỏi của mọi người.

"Đây là Trâu Đình Trâu cô nương."

Trâu Đình tha thướt mềm mại nói cái vạn phúc [1].

[1] Lời chào của phụ nữ thời xưa.

Thần sắc đại thúc quái dị nhìn Trâu Đình: "Như. . . . . . Y? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

Trâu Đình sấm đến bên tai. . . . . .

Chẳng lẽ vị đại thúc này nhận thức ta !! Làm sao có thể !! Mẹ kiếp a !! Vì sao lại là sự tình này a !!

"Phụ thân ngươi nhận lầm. . . . . . Trâu muội muội không phải là Như di. Ngươi nhìn một chút bộ dáng Trâu muội muội mới mười lăm mười sáu tuổi sao có thể là Như di chứ?" Từ Quân Ngưng vội vàng giải thích,"Lần đầu tiên ta nhìn thấy Trâu muội muội cũng hoài nghi nàng chính là Như di a. . . . . . Thật sự là giống a !"

Đại thúc vừa nghe, nhớ lại vừa rồi luống cuống, hòa ái cười cười với Trâu Đình, "Ngượng ngùng Trâu cô nương, là tâm ta quá nóng vội." Nói xong đại thúc ngồi lên ghế lão Lý vừa lấy ra.

"Phụ thân, chưa tìm được Như di sao ?"

Đại thúc thở dài một tiếng, thất vọng lắc đầu.

"Cũng đã năm năm rồi. . . . . . dù tức thế nào Như di cũng nên hết giận đi."

Việt Nhiên Nhược, Trâu Đình cùng mọi người chờ đợi đều sắp hóa thành không khí.

"Không biết. . . . . ." Đại thúc lại thở dài một cái.

"Phụ thân ngươi không phải lo lắng, một ngày nào đó ngươi sẽ được đoàn tụ cùng Như di . . . . . ."

Đại thúc tiếp tục thở dài

><. . m h th ta c xin ng kh l d than chua x mu ch>
"Phụ thân. . . . . ." Từ Quân Ngưng cũng không biết làm sao an ủi tâm hồn tổn thương của phụ thân, chỉ có thể lặng lẽ ôm đại thúc.

Cẩm chướng bay đầy trời. . . . . .

Rất ôn nhu a. . . . . . !! Trâu Đình nhìn bức tranh xinh đẹp cha cùng con gái tương thân tương ái vô hạn cảm thán. . . . . . Không biết lão đầu tử nhà ta cùng Cung thúc thúc ở Hà Lan thế nào. . . . . .

Ai. . . . . . Lão nam nhân kia có người yêu ngay cả nữ nhi cũng không cần. . . . . . Ta xuyên qua nhiều ngày thế kia, bái di rốt cuộc có liên lạc với bọn họ hay không a. . . . . .

"Trâu cô nương. . . . . ."

"Trâu muội muội. . . . . ."

sAi. . . . . . Vì sao Trâu Đình một chút tự giác nữ tử đều không có. . Hàn Dũ Mạc cho Mộc Hề Hề một ánh mắt ra hiệu. Mộc Hề Hề lĩnh mệnh, ghé vào vai Trâu Đình thổi khí: "Trâu tỷ tỷ. . . . . ."

Trâu Đình run lên, ánh mắt mất tiêu cự: "Gì?"

"Khụ khụ." mỹ hình đại thúc ho khan hai tiếng, "Không biết Trâu cô nương đã hứa gả cho ai chưa ?"

". . . . . . Hẳn là. . . . . . Không có đi . . . . ." Trâu Đình ta là không có. . . . . . Không biết nữ nhân này có hay không. . . . . .

"Như vậy ta liền không nói nhảm nhiều nữa." đại thúc an tâm uống một ngụm trà, "Sư huynh của ta có một đệ tử đóng cửa, nhân phẩm tướng mạo gia thế đều là thượng đẳng, nhưng đến nay vẫn chưa cưới vợ, ta xem Trâu cô nương là một cô nương vô cùng tốt. . . . . . Không biết ý Trâu cô nương như thế nào ?"

"Không được!" Trâu Đình còn chưa có hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của đại thúc, Từ Quân Ngưng cùng Việt Nhiên Nhược còn có Mộc Hề Hề đã muốn dập bàn đứng lên phản đối.

"Phụ thân, hứa Trâu muội muội cho tiểu tử Lý Tử Duyên kia là chà đạp Trâu muội muội a!" Từ Quân Ngưng vô cùng đau đớn nói ( vô cùng đau đớn? Ân, đại khái là như vậy đi. . . . . . ).

"Ta phản đối !" Việt Nhiên Nhược đơn giản bỏ lại một câu.

"Ặc. . . . . ." Mộc Hề Hề gãi gãi đầu, "Nếu đại sư huynh nói không được thì chính là không được. . . . . ."

Đại thúc trưng ra vẻ mặt "Phản đối không có hiệu quả." trực tiếp nhìn về phía Trâu Đình."Trâu cô nương cảm thấy thế nào ?"

Trâu Đình trầm tư thật lâu, bừng tỉnh đại ngộ, "Nguyên lai ngươi đang mai mối cho ta a !"

". . . . . ."

". . . . . ."

( ngươi mới phát hiện sao . . . . . Cúng bái thần kinh ngài Trâu Đình tiểu bằng hữu. . . . . . )

Mặt của đại thúc có điểm rút gân: "Trâu cô nương thấy thế nào ?"

Trâu Đình nhìn ba người mới vừa đứng lên, hai nữ một nam nhân xấu xí. . . . . . Vì sao mạng của ta khổ như vậy. . . . . . Trâu Đình thương cảm cho bản thân đem ánh mắt bi phẫn hướng Hàn Dũ Mạc đang ăn cơm — nam nhân duy nhất có thể nhìn!! Thế nhưng một chút phản ứng cũng không có. . . . . . Xứng đáng vai phụ!! ( Hàn Dũ Mạc: ta cũng không muốn a ! Là cái kia đáng chết tác giả. . . . .Mặc Mặc : người tới a, mang xuống, quất roi. )

Đúng rồi ! Lần trước có chuyện muốn hỏi Việt Nhiên Nhược!

Trâu Đình hiếm thấy nhớ lại sự tình mình quên.

"Trâu cô nương. . . . . ."

"Việt Nhiên Nhược !" Trâu Đình cắt đứt sự quấy rầy của đại thúc: "Có phải ngươi đeo mặt nạ da người hay không!"

"Ách. . . . . ." Đại thúc bất ngờ không phòng ngự vẻ mặt như bị nghẹn. Từ Quân Ngưng lại đồng tình vỗ vỗ lưng cha.

"Ta trời sanh chính là như vậy." Việt Nhiên Nhược đúng lí hợp tình.

Trâu Đình đem ánh mắt hoài nghi nhìn Mộc Hề Hề. Mộc Hề Hề vội chạy ra làm chứng: "Đúng vậy, từ trước đến giờ đại sư huynh chính là như vậy!"

Ân? Trâu Đình sờ sờ cằm: "Chẳng lẽ vẻ biến thái kia của ngươi. . . . . . Tỷ như muốn cùng mỹ nhân h mới có thể biến thành mỹ nam? Nhưng lại là nam nam H?"

". . . . . ."

". . . . . ."

"Trâu tỷ tỷ, H là cái gì?"

Trâu Đình không có giải thích rõ, tiếp tục truy vấn: "Hay là ngươi trúng thiên hạ kì độc bị hủy dung?"

". . . . . ."

". . . . . ."

"Đổi đề tài." Việt Nhiên Nhược lạnh lùng nói, hàn khí bức người.

Nha?! Bị ta giẫm lên nhược điểm rồi ! Trâu Đình hưng phấn nhào vào người Việt Nhiên Nhược, lộ vẻ mặt chân chó : "Không cần gấp gáp Tiểu Nhược Nhược. . . . . . Ngươi sẽ lần nữa đẹp trở lại ! Chúng ta sẽ giúp ngươi tìm được giải dược !!"

- -# - -# - -# - -# - -#

"pia !"

Một vật thể thẳng tắp bay ra Tiêu Yên các.

Mộc Hề Hề nghe thấy thanh âm chấn động sánh ngang với bom nguyên tử nổ mạnh, bất an nhìn Việt Nhiên Nhược : "Đại sư huynh, ngươi có thể hay không ra tay quá nặng? Trâu tỷ tỷ mới vừa khá hơn. . . . . ."

". . . . . . Hề Hề, ngươi trực tiếp dìu nàng đến phòng ngủ đi."

"Oh." Mộc Hề Hề lĩnh mệnh rời khỏi phòng ăn.

"Mọi người tiếp tục ăn cơm." Việt Nhiên Nhược bình tĩnh nói, hoàn toàn không để ý vẻ mặt cứng ngắc của mỹ hình đại thúc.

"Quân Ngưng, ngươi mang về người như thế nào vậy?" Đại thúc nhỏ giọng nói với Từ Quân Ngưng.

"Cha, thật ra thì bọn họ đều là người tốt . . . . . . Trừ thời điểm đánh nhau, thời điểm lạc đường, thời điểm gào thét bậy bạ. . . . . .Đều vô cùng tốt. . . . . ." Từ Quân Ngưng cũng nhỏ giọng nói.

"Phụt!"

"Ai nha cha ngươi làm sao vậy!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Chương này có điểm loạn.... ........Quên đi quên đi.

Vốn Mặc Mặc suy tính là đại thúc muốn thú Trâu Đình.

Sau lại cứ viết như vậy.... ......

Ta quả nhiên là nữ nhân phiêu miểu (như có như không)... ....

Vì thế ta thần kì bay đi.... ......

Buổi chiều lên lớp Mặc Mặc rớt môn tiếng anh.... .......

Ta thực xin lỗi ngài thầy giáo anh ngữ !!

Bổ sung một câu thơ - - - -

Quân tử thành nhân chi mỹ, tiểu nhân đoạt nhân sở ái. (Quân tử giúp người, tiểu nhân đoạt thứ người quý trọng)

Ân, lập tức, sấm sét càng mạnh mẽ.

Đọc văn nên độc giả bình thường đều thích văn vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play