Nhớ lần đầu tiên gặp cô ấy ở trên xe bus, đó cũng là những lần ít ỏi
tôi đi xe bus. Tôi với cô ấy đều học năm nhất, cô ấy học sư phạm, tôi
học y đa khoa bên quốc gia. Hôm ấy trời mưa tầm tã, xe bus đông nghẹt
người, lại còn nhớp nháp nữa.
Cô ấy trông rất buông cười, người
thì ngắn có một mẩu lại còn mặc váy, vừa ngô ngố lại vừa trẻ con. Cô ấy
đứng lên cả bệ để nhường cho khách trạm tiếp đi vào nhưng chỉ cao hơn
tôi một chút.
Một mét 52 với 1 mét 75, cô ấy trông giống em gái bé nhỏ.
Chiếc xe bus cứ đi chút lại tắc đường phanh gấp.
Cô ấy ngã dúi dụi, nhìn rất thảm.
Tôi đỡ cô ấy,rất nhiều lần.
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ha ha, lúc đó tôi có chút bối rối.
Tôi phát hiện cô ấy mặc áo sư phạm,nên mới trêu :
‘ ‘ Tớ vẫn mong sau này lấy được vợ sư phạm ấy’’
Cô ấy nhìn tôi lần nữa, tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, rồi nói nick facebook của cô ấy cho tôi. Nói tôi hãy kết bạn.
Tôi ấn tượng với cô ấy.
Không ngờ, 7 năm sau, chúng tôi cưới nhau thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT