Hà Nội đang vào những ngày lạnh nhất của lịch sử, Ba Vì tuyết đóng dày cả gang, Lạng Sơn, Cao Bằng ,Nghệ An trâu bò vì lạnh quá mà chết cóng cả, rau cải chụp ảnh lên như là kem rau vậy.

Tôi đang chuẩn bị lên Sa Pa đón vợ tôi về nhà.

Nói ra thật là đau xót. Ngày hôm trước của hôm trước,trời rét căm căm,sáng sớm tôi tỉnh dậy định ôm vợ tôi thì không thấy cô ấy đâu cả.

Tôi giật mình, chẳng lẽ tôi quên cô ấy ở xứ nào

Tôi hắng giọng :

-Yến Tử, chồng muốn được hôn buổi sáng.

Cô ấy không đáp,,,cô ấy biến mất với cái ba lô quen thuộc của cô ấy.

Tôi nhăn nhó dậy đi làm.

Đến tối,vẫn chưa thấy cô ấy về, điện thoại của tôi cũng không có lấy một tin nhắn ,một cuộc gọi nhỡ.

Tôi lăn lộn trên cái giường lớn trống vắng mãi không ngủ được,mới gọi cho cô ấy

‘ ‘Yến Tử, em đâu rồi’’

Tôi thấy cô ấy hét lên vui vẻ

‘ ‘ em đang ăn khoai nướng a~thơm cực’’

Nói nửa ngày mới biết cô ấy trốn tôi lên Sa Pa ngắm tuyết, đã thế trong điện thoại còn nghe thấy giọng trai lạ nữa chứ.

Cô ấy vui vẻ đi chơi, bỏ tôi mỏ to mắt nhìn trần nhà,

thật là uất nghẹn không nói lên lời.

Đây là lần thứ ‘n’ cô ây đột nhiên biến mất.

Mà lần nào cũng khiến tôi hụt hẫng vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play