Tôi tự lái xe lên Sa Pa,đường trơn trượt khủng khiếp.

Càng gần đến nơi, trời càng lạnh. Hơi sương mù thật khó để thấy đường đi, thanh gạt mưa của ô tô cứ gạt đi gạt lại liên tục

Rối cả mắt.

Cuối cùng tôi cũng đến được nơi khách sạn cô ấy trọ, khách sạn xây dựng theo hướng tự nhiên,là một dãy nhà bằng gỗ,ngăn từng phòng lớn cho khách trọ.

Tôi hỏi người quản lí ở đấy

‘ ‘ Cho tôi hỏi khách trọ Hoàng Dương Yến ở phòng nào vậy ?’’

‘ ‘ Người anh hỏi có phải nhà văn Dương Yến không ? »’’

‘ ‘ Đúng vậy,cô ấy ở phòng nào ?’’

‘ ‘ Cô ấy ở phòng 103,nhưng giờ cô ấy không ở trong phòng,cô ấy vừa đi cùng quản lí ra ngoài rồi, anh có thể ngồi ở phòng khách của khách sạn chờ cô ấy »’’

‘ ‘ Cảm ơn ‘’’

Tôi ngồi một lát nhưng không thấy cô ấy, tôi lại không phải tuýp người thích chờ đợi, nên tôi tự mình đi dạo, ngoài đường rất đông ,vì có tuyết nên khách du lịch đổ xô về đây ngắm tuyết.

Đâu đâu cũng thấy người ta làm người tuyết

Đám trẻ ném tuyết bay cả vào người tôi.

Tôi không thích lạnh,nên càng không thích lạnh tới có tuyết như vậy

Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc,

Cô ấy đứng một mình, ánh mắt chăm chú hướng về một phía

Tôi nhìn theo hướng cô ấy nhìn, là chỗ có mấy người thanh niên đang khênh một con bò bên vệ đường.

Con bò chết cóng vì lạnh.

Yến Tử, cô ấy đang đau lòng.

Tôi bước lại, cô ấy nhìn thấy tôi, mắt cô ấy còn đang long lanh nước.

Tôi đứng chắn trước mặt cô ấy, cho cô ấy nụ cười rạng rỡ nhất của tôi.

‘ ‘ Yến Tử, không nhìn nữa, anh đến rồi này,chúng ta về thôi »’’

Tôi vừa nói,vừa hôn lên chóp mũi lạnh ngắt và đỏ rực như mũi tuần lộc của cô ấy.

Cô ấy nhìn tôi,rồi cười rất đúng chuẩn dịu dàng nhưng lại hơi hơi nheo mắt lại.nói

‘ ‘ Ha,ha,,,em cũng có một con bò’’

Tôi :…

Cô ấy đau thương nhanh lắm, không cho người ta phản ứng kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play