Là bác sĩ,tôi đâu có nghỉ phép nhưng vì cô vợ nhỏ của tôi,tôi đành gắng gượng xin nghỉ hai ngày rước nàng về dinh.

Bởi vợ tôi tuy hay chạy nhảy đây đó nhưng lại dễ mải chơi mà quên đi sức khỏe của bản thân. Mà ở Sa Pa âm 6 độ chứ ít gì.

Cái ba lô con cóc ấy thì làm gì có quần áo ấm cơ chứ.

Làm chồng như tôi,không thể không lo lắng cho vợ.

Tôi còn đang trăn trở xem nên gọi cô ấy về hay lên tận nơi đón cô ấy ,tôi đành gọi điện.

‘ ‘ Yến Tử, anh lạnh quá, về sưởi ấm cho anh đi ’’

Cô ấy chỉ lạnh giọng đáp-

‘ ‘ Cuộn người lại,tự lăn vào ngăn đông trong tủ lạnh, cơ thể bị đông cứng đột ngột,anh sẽ không thấy lạnh nữa. Đợi mùa hè,em đem anh ra sưởi ’’

Tôi làm bộ vật vã trong điện thoại

‘ ‘ Yến Tử à ’’

Nhưng mới gọi được tên cô ấy thì cô ấy đã tắt máy,chỉ còn một tràng dài tút..tút…tút..

Tôi nhìn trân trân vào ảnh cưới treo trong phòng, trong ảnh cô ấy cười rạng rỡ. Tôi khóc không ra tiếng

Yến Tử à,em không thương anh được một chút sao..

Chẳng lẽ ông trời bắt tôi phải đuổi theo cô ấy để bù lại khoảng thời gian trước kia sao~.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play